Doãn Nam…
Xảy ra chuyện rồi…
Xoẹt!
Ngay lập tức, Lâm Chính Nguyên với vẻ mặt bất an, chau mày lo lắng.
“Gia.. Gia chủ… Trong phòng đến giờ vẫn không truyền ra âm thanh gì”.
“Gia chủ… Ông… Mở cửa ra xem sao đi…”.
Lão quản gia ở bên cạnh với ánh mắt lo lắng, khom người chạy lên trước sốt sắng nói.
“Đúng vậy! Gia chủ! mau mở cửa đi! Doãn Nam là con gái của ông mà…”.
“Cô chủ đã một ngày một đêm không ăn gì không uống một ngụm nước, nếu thật sự có gì bất trắc…”.
Chị Trương quỳ trước mặt Lâm Chính Nguyên rồi nắm chặt cánh tay ông ta, khổ sở cầu xin, nước mắt vẫn còn đọng trong khóe mắt.
Chỉ là… Sao Lâm Chính Nguyên không hiểu đây là con gái mình chứ?
Nhưng…
Chính vì là con gái của ông ta nên phải giúp gia tộc gánh phần nào trách nhiệm. Thế lực của gia tộc liên hôn lần này rất lớn, thực lực không thể coi thường.
Đến lúc quan trọng mà Lâm Doãn Nam vẫn ngang bướng thì mình làm bố mà không dạy bảo, cuối cùng người chịu thiệt sẽ chính là con gái mình!
Haiz!
Lâm Chính Nguyên đứng trước cửa thở dài, bóng lưng oai vệ như núi Thái Sơn.
Chỉ thấy ông ta từ trong ngực lấy ra chìa khóa rồi đưa cho chị Trương, nói: “Mở cửa đi!”
Chị Trương vừa nhìn thấy chìa khóa thì mắt sáng quắc, sau đó vội đứng lên nhận lấy.
“Vâng… Vâng! Tôi sẽ mở ngay đây”.
Chỉ thấy chị Trương luống cuống chân tay cắm chìa khóa vào.
“Két… Két”, tiếng mở cửa vang lên.
Tiếp đó, chị Trương đẩy cửa đi vào, thần sắc hoảng hốt gọi: “Doãn Nam! Cô chủ ở đâu…”.
Nhưng…
Một giây sau…
Trong lúc mọi người đều không phản ứng lại thì một bóng dáng nhanh như chớp lao xuống tầng.
Sau khi mọi người nhìn kỹ thì mới phát hiện hóa ra bóng đen đó là Lâm Doãn Nam.
Cô…
Cô chủ…
Không sao rồi…
Chị Trương và quản gia liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía gia chủ.
“Gia… Gia chủ…”, chỉ thấy một khuôn mặt tối sầm lại: “Đồ… Mất… Dậy.. ”.
“Con mất dậy này! Không ngờ nó lại dám lừa mình…”.
Lâm Chính Nguyên nghiến răng nghiến lợi kêu ken két, trên trán gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hai tay nắm chặt.
“Đuổi theo cho tôi!”
“Tất cả mọi người!”
“Bắt nó lại cho tôi”.
Ông ta toát lên lửa giận, phẫn nộ quát, tiếng quát vang vọng khắp cả nhà họ Lâm.
Lúc này, hơn một trăm hộ vệ của nhà họ Lâm như chim vỡ tổ, đồng loạt xông ra.
Chỉ thấy Lâm Doãn Nam nhảy ở chỗ tầng ba rồi xoay người nhảy xuống tầng hai.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thì chỉ nhìn thấy hộ vệ nhà họ Lâm thoắt cái đã xuống hành lang tầng một rồi chạy về phía mình.
Không kịp rồi!
Chỉ thấy cô ta nhảy vọt ra bục lớn bên ngoài tầng hai.
Tiếp đó, từng bước có lực cô ta nhảy lên lan can.
Lúc xoay người nhìn lại thì vô số người đã đến trước cửa.
Dưới ánh trăng sáng, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối của Lâm Doãn Nam cùng với những gợn tóc bay trong gió.
Thấy vậy, các hộ vệ nhà họ Lâm đều không dám lên trước, vội giơ tay hốt hoảng hét: “Cô chủ! Đừng nhảy”.
“Cô chủ nghĩ kỹ đi, mau xuống đây”.
“Đừng lao về trước, cô chủ”.
“…”, trước cửa tầng hai đều chật kín hộ vệ, không ai dám lên trước một bước. Hộ vệ phía sau không biết tình hình nên ra sức đẩy.
Thoắt cái, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!
Lâm Doãn Nam không để ý đến họ, chỉ thấy cô ta nhảy vọt một cái, thân hình đẹp rơi xuống bãi cỏ trong sân, cô ta dùng tay đỡ rồi thuận thế lăn về sau, cuối cùng đứng dậy.
Cô ta không do dự gì mà chạy thẳng ra phía cửa lớn.
Hộ vệ trên tầng hai nhìn thấy cô chủ nhảy xuống thì vội chạy lại phía lan can nhìn.
“Cũng may, cô chủ không sao”.
“Nhưng cô chủ sắp chạy ra ngoài rồi”.
Hộ vệ với ánh mắt căng thẳng, sợ hãi rồi quát lên: “Mau thông báo cho hộ vệ cửa bên ngoài mau đóng cửa lại, ngăn hết lại”.
“Những người khác mau đuổi theo”.
Mặc dù nhà họ Lâm ở trong khu biệt thự nhưng có quy mô không nhỏ, chỉ tính mỗi vườn hoa và bãi cỏ phía trước đã có quy mô bằng cả sân bóng.
Nhờ ánh trăng mờ ảo, Lâm Doãn Nam nhanh bước chạy về phía cửa lớn.
Chỉ cần qua được cửa này thì mình sẽ được tự do.
Sau khi ra ngoài, mình nhất định phải nhanh chóng đến Giang Thành.
Vu Kiệt! Đợi tôi nhé!
Tất cả như Lâm Doãn Nam dự đoán, hộ vệ phía sau không lập tức đuổi theo cô ta.
Mắt thấy mình sắp ra cửa lớn rồi!
Mình sắp được tự do rồi… Tự do đang ở ngay trước mặt…
Không ngờ, lúc này, chỉ nghe thấy âm thanh lớn.
Có hai luồng ánh sáng ở phía cửa lớn chiếu thẳng về phía cô ta.
Lâm Doãn Nam bị hai luồng ánh sáng này khiến cho không mở nổi mắt, vội giơ tay che lại.
Chuyện gì thế này?
Ánh sáng mạnh ở đâu ra?
Tiếp đó, bên tai cô ta truyền lại tiếng mở cửa chầm chậm.
Cửa!
Mở rồi!
Không nghĩ nhiều, Lâm Doãn Nam dùng cánh tay chắn ánh sáng rồi nhanh bước đi về phía đó.
“Lâm Doãn Nam!”
“Cháu còn định ngang bướng đến khi nào nữa”, giọng nói lạnh lùng phá vỡ không gian truyền đến tai Lâm Doãn Nam.
Giọng nói này là của chú….
Cô ta lòng nặng trĩu, bắt đầu thấy kinh hãi.
Tiếp đó lại là âm thanh lớn đó, ánh sáng nhức mắt dần biến mất, tất cả khôi phục lại như bình thường.
Bình thường rồi sao?
Không!
Đó mới chỉ là bắt đầu thôi!
Môi trường xung quanh từ lúc có ánh sáng mạnh bây giờ lại biến thành tối om, mắt Lâm Doãn Nam dần rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Cô ta nhìn không rõ, phía trước là màn tối om, bên tai truyền lại âm thanh.
Một phút sau, mắt dần chuyển biến tốt hơn. Dưới ánh trăng, Lâm Doãn Nam dần mở mắt ra.
Cô ta nhìn xung quanh có rất nhiều hộ vệ nhà họ Lâm, cô ta biết lần này mình không đi nổi rồi.
Nhưng…
Không liều thì sao biết được?
Chỉ thấy cô ta nhảy vọt lên, tiếp đó đá chân lên, mấy hộ vệ không kịp phản ứng lại đều bị đá bay ra ngoài.
Tiếp đó, cô ta dùng sức xoay người rồi đá về sau.
Không ngờ, lúc này lại bị một bàn tay lớn nắm chặt khiến cô ta không cử động được.
Lâm Doãn Nam đau định giãy dụa thì ai ngờ bàn tay đó nắm chặt khiến cô ta không thể nhúc nhích.
Lâm Doãn Nam ngẩng đầu nhìn lại thì ánh mắt phẫn nộ tan biến mà thay vào đó là vẻ mặt hoảng sợ.
“Chú…”.
“Chú hỏi cháu, cháu định ngang bướng đến khi nào?”
Giọng nói như nói dội vào tai Lâm Doãn Nam, lúc này cô ta liền phản bác: “Nhưng… Lần này cháu…”.
“Bốp!”
Chưa đợi cô ta nói xong thì đáp lại cô ta là cái bạt tai.
“Gây sự đủ chưa?”
“Từ Giang Thành đến đây, cháu vẫn còn gây sự được…”.