“Đoàng, đoàng, đoàng!”, cùng với tiếng sấm lớn trên bầu trời thì mùa mưa ở thủ đô cũng đến rồi.
Vừa mới đây thời tiết còn đẹp, trời cao trong xanh vậy mà thoắt cái đã mưa lớn như trút nước, gió như gào thét bên ngoài, người đi đường chạy vội để tránh mưa.
Còn Lý Châu lúc này ở bên cạnh cửa sổ khi nghe thấy thông tin này thì ngây người tại chỗ, chấn động như sét đánh bên tai.
“Tiểu… Tiểu Kiệt…”.
“Thành phố Giang Thành… Tổ tác chiến… Kinh tế…”.
Không ngờ tổ tác chiến kinh tế ở Giang Thành thuộc quyền quản lý của mình lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Rốt cuộc chuyện này là như nào?
“Rầm!”, Lý Châu đập mạnh xuống bàn.
“Đúng là không chấp nhận được”, cháu trai trong nhà xảy ra chuyện mà bây giờ mình mới biết.
“Người đâu!”, trợ lý đứng bên ngoài cửa nghe thấy vậy lập tức khom người chạy vào, cung kính đứng trước mặt Lý Châu, nói: “Cô hai có gì dặn dò ạ”.
Lửa giận trong mắt Lý Châu dần tiêu tan, thay vào đó là sự bình tĩnh khác thường.
Cô ta bình tĩnh nói: “Bí mật điều tra nguyên nhân kết quả toàn bộ chuyện xảy ra đối với Tiểu Kiệt ở Giang Thành…”.
“Xem sau đó liên quan đến những người nào, chúng đã làm gì trong cả quá trình đó…”.
“Tất cả luôn, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất tôi cũng muốn biết”.
“Vâng! Thưa cô hai! Tôi sẽ đi ngay”.
“Đợi đã”.
Trợ lý đang định xoay người rời đi thì Lý Châu giơ tay ra ngăn lại, nói: “Nhớ kỹ! Không được đánh rắn động cỏ, đừng gây chú ý cho bất cứ ai”.
Hai mắt Lý Châu nhìn về phía trợ lý cùng với khí thế uy nghiêm.
“Vâng thưa cô hai! Tôi nhất định sẽ làm việc thật cẩn thận tỉ mỉ”.
Trợ lý đi theo Lý Châu lâu năm nên hiểu rất rõ tính cách của cô ta.
Lần này là lần đầu tiên trợ lý thấy Lý Châu nghiêm nghị như vậy. Vì vậy sau khi nói xong, trợ lý liền xoay người rời đi luôn.
“Rầm!”, cùng với tiếng đóng cửa của trợ lý thì lúc này trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Lý Châu đang ngồi trước bàn dài, bên tai truyền đến tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu cô ta nhớ lại tất cả nội dung trong cuộc gọi ban nãy.
Theo như lần cuối cùng Tiểu Kiệt bảo Mật Điệp Tư điều tra thì kẻ đứng phía sau chuyện này là một nhân vật lớn ở thủ đô…
Hai mắt Lý Châu đầy vẻ ngưng trọng.
Rốt cuộc là ‘nhân vật lớn’ nào lại cả gan làm việc này? Dám vu khống người nhà họ Lý?
Kể cả là không biết thân phận của Tiểu Kiệt thì chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Tại sao lại liên quan đến nhà họ Đổng, gia tộc hạng một Giang Thành?
Rốt cuộc trong chuyện này móc xích đến những ai…
Tiểu Kiệt là nam đinh duy nhất của gia tộc, cũng là hy vọng của nhà họ Lý sau này.
Sự kỳ vọng của mọi người trong nhà với Vu Kiệt quá lớn…
Vì vậy Tiểu Kiệt tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Rõ ràng ông cụ Lý đã hạ lệnh, bình thường cố gắng che giấu thân phận thật sự của Tiểu Kiệt nhưng tại sao lại…
Những chuyện gần đây xảy ra với Vu Kiệt… Giống như một cái bẫy vậy?
Hay là mình nghĩ nhiều quá?
Lý Châu chau mày, đôi mắt sụp xuống như đang suy nghĩ gì đó.
Ngộ nhỡ Tiểu Kiệt thật sự bại lộ thân phận, vậy thì…
Lý Châu giật mình kinh hãi, không để ý xem mình có nghĩ nhiều không mà lập tức phóng xe đến tứ hợp viện của nhà họ Lý.
…
“Kít….”, con xe BMW của Lý Châu dừng lại ở cửa tứ hợp viện, dấu phanh xe dài kèm theo khói bụi bốc lên ngùn ngụt.
Thật không ngờ, Lý Châu vừa mở cửa xe ra thì trên đỉnh đầu đã có ô che. Bên dưới ô đó là lão quản gia bên cạnh ông cụ Lý.
“Cô hai! Theo lời dặn dò của ông chủ…”.
“Tôi đã đợi ở đây một lúc rồi”.
Nghe thấy lời này, Lý Châu giật mình, sao bố lại biết mình đến tìm?
Lẽ nào Tiểu Kiệt thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
“Bố tôi hiện giờ đang ở đâu”.
“Tôi có chuyện gấp muốn gặp”.
“Ông mau dẫn tôi đi”, Lý Châu đóng cửa xe rồi che ô đi vào trong tứ hợp viện.
“Cô hai!”
“Hiện giờ… Ông chủ không ở đây”, lão quản gia khom lưng, cúi đầu xuống và cung kính đáp.
“Cái gì?”, Lý Châu vừa nghe thấy ông cụ Lý không ở đây thì lập tức nghi hoặc.
Cô ta dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía lão quản gia.
“Ông chủ không ở nhà sao?”
“Ông chủ ở đâu?”
“Tôi sẽ đi tìm”, Lý Châu nói có chút sốt sắng.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, sao ông cụ Lý lại không ở nhà chứ?
“Cô hai đừng sốt ruột”.
“Ông chủ đã biết tất cả mọi chuyện rồi, sớm đã dặn dò tôi ở đây đón cô chủ”.
“Ông chủ có vài lời muốn chuyển đến cô”, lão quản gia chậm rãi nói.
“Bố tôi nói gì?”
“Ông chủ đã biết đại khái mọi chuyện liên quan đến cậu chủ. Nhưng lần này ông chủ không có ý định tự mình ra tay”.
“Cậu chủ là người thừa kế duy nhất của gia tộc, là hy vọng sau này của nhà họ Lý nên gặp chút khổ nạn hoặc khó khăn cũng không sao cả”.
“Nhưng một khi có nguy hại đến tính mạng thì…”.
“Ông chủ nói là, lúc đó sẽ tập hợp toàn bộ nhà họ Lý lại, sẽ không bao giờ tha cho kẻ quấy phá phía sau”.
“Ông chủ nói rồi, ông chủ đã già, có một ngày nào đó sẽ rời khỏi thế gian, rời xa mọi người”.
“Ông chủ không thể cứ làm trụ cột nhà họ Lý mãi được. Ông chủ tin rằng con cháu của mình không phải những người bất tài”.
“Cô hai! Ông chủ nói, ông chủ tin mọi người đều đã lớn, những vị khác có thành tựu nhất định rồi, mọi người đều có thực lực và trí thông minh để xử lý chuyện này”.
“Ông chủ tin mọi người nhất định sẽ làm rất tốt”, lão quản gia cúi đầu, bình tĩnh nói những lời mà ông chủ nói với mình ở trước giường bệnh.
Ông cụ Lý nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy thiết bị, trên miệng còn phải đeo máy thở nhưng nhận thức vẫn còn tỉnh táo.
Ông cụ cả đời uy phong lẫm liệt đến lúc đó vẫn còn suy nghĩ cho con cháu mình.
Lão quản gia đã chuyển lời, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Lý Châu với vẻ mặt âm trầm.
“Ông… Ông chủ… Thật sự nói thế sao?”, Lý Châu lẩm bẩm, quay đầu nhìn ra bên ngoài hỏi.
Ban nãy mưa lớn như trút nước mà giờ đây đã nhỏ hạt. Những cuốn sách nhỏ mà ngày thường ông cụ Lý nâng niu lúc này cũng bay trong gió.
Lý Châu vẫn còn nhớ ghế dài mà ông cụ Lý thích nằm dưới cái cây nhỏ kia nhất, tắm ánh nắng ban mai vô cùng có lợi cho sức khỏe.
“Cô hai! Ông chủ vẫn có lời muốn nói về việc liên quan đến cậu chủ”, lão quản gia đứng phía sau lên tiếng, Lý Châu liền quay người lại. Lần này, ánh mắt của cô ta kiên định hơn nhiều.
Lão quản gia không ngừng nhớ lại lúc ông chủ nằm trên giường bệnh, ông chủ kích động quá mà ngồi thẳng dậy, nắm chặt tay Lý Nam và Ưng.
Sau đó ông cụ nói hùng hồn với lão quản gia: “Người của nhà họ Lý tôi… Không có loại tiểu nhân vi phạm pháp luật, làm trái nguyên tắc và xâm vào điều cấm kỵ”.
“Nhưng nếu trong sạch mà bị người ta vu khống thì…”.
“Kể cả phải liều mạng, phải dốc hết sức của toàn gia tộc thì cũng phải bắt kẻ đứng phía sau giở trò phải trả giá thê thảm”.
“Cứ mạnh dạn đi làm, yên tâm đi làm đi”.
“Mặc dù nhà họ Lý không phải kiểu hay thích gây sự nhưng chưa biết sợ ai bao giờ”.
“Luôn làm việc đường hoàng”.
“Việc gì nhà họ Lý cũng gánh được hết”.
Đồng thời lúc này, trong bệnh viện cấp một ở khu số 4 của thủ đô, ông cụ Lý nằm trên giường bệnh thở hổn hển. Lý Nam dùng tay khẽ vỗ sau lưng ông cụ Lý để ông cụ dễ thở hơn.
“Điều tra cho tôi”.
“Điều tra rõ ngọn nguồn chuyện này cho tôi”.
“Tôi muốn nhìn xem, là kẻ nào lại to gan như vậy”.
“Đến tổ tác chiến kinh tế cũng dám nhúng tay vào chuyện này”.