Đệ Nhất Lang Vương

Chương 326: Hình phạt



Đầu giờ chiều, cũng là lúc mặt trời trên đỉnh đầu như lò lửa, dường như muốn thiêu đốt cả trái đất, đến không khí cũng trở nên nóng hừng hực.

Mọi người đứng trong sân nhà họ Vu mà không bận tâm đến mồ hôi trên đầu mình mà cứ để mặc nó chảy xuống gò má.

Trước mắt họ là cảnh tượng vô cùng hiếm thấy. Trưởng thôn với vẻ mặt sợ hãi và sốc, khom người quỳ trước mặt chú Hải, bờ môi cũng tái nhợt.

Quỳ rồi!

Trưởng thôn quỳ xuống rồi!

Trưởng thôn bá đạo nhất trong thôn giờ đây lại quỳ trước mặt Vu Hải.

Tất nhiên không phải vì Vu Hải lợi hại mà vì người đàn ông tên Vu Kiệt đứng phía sau ông ta.

Trong đám đông bắt đầu không kìm nổi mà bàn luận sôi nổi.

“Trời ơi! Đây… Đây không phải là thật đấy chứ?”

“Ôi chao ơi! Anh mau véo tôi một cái đi, không phải tôi đang mơ đấy chứ?”

“Ôi chao! Đau chết đi được, đúng không phải là mơ”.

“Không thể nhìn ra đây là đứa trẻ mà nhà họ Vu từng nhận nuôi”.

“…”.

Trưởng thôn quỳ trước mặt chú Hải mà tức đến nỗi toàn thân run rẩy, sự khủng hoảng trong đôi mắt cũng dần lớn hơn.

Gã không ngừng giãy dụa định đứng lên. Nhưng…

Chưa đợi gã làm động tác đó thì đã bị Vu Kiệt đè chặt trên đất mà không cử động được.

“Xin lỗi đi!”, trên đầu Vu Quý truyền lại giọng nói lạnh lùng như của thẩm phán.

Trưởng thôn toàn thân run rẩy: “Không… Làm sao tao xin lỗi được. Tao… Không sai…”.

Vu Quý hai mắt vô thần, dường như không ngừng lắc đầu, miệng nói còn không rõ âm.

“Được lắm!”

“Không xin lỗi chứ gì?”

“Vậy thì tôi sẽ giúp ông”.

Trưởng thôn vừa nói xong thì một cái tát có lực tát vào phía sau đầu gã.

“Bụp!”, bàn tay có lực nắm chặt đầu của gã rồi dập về phía trước.

Trán của gã va vào đá nên lúc này máu tươi chảy ra.

Mọi người hít một hơi lạnh, cổ họng bỗng thấy rát rát.

Chuyện này…

Hung dữ quá chăng?

Đứa trẻ mà nhà họ Vu nhận nuôi, dám làm thật đó…

“Sai thì phải xin lỗi”, Vu Kiệt nói với giọng nghiêm túc.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt với làn da ngăm đen, đôi mắt vô cùng kiên định.

Câu nói này… Vô cùng bá đạo!

Thần sắc Vu Bưu biến đổi, miệng không ngừng run rẩy quát: “Điên rồi… Vu Kiệt… Thằng khốn này… Mày điên rồi…”.

“Mày dám tát tao, còn dám ra tay với chú tao. Mày toi rồi…”.

“Hôm nay mày nhất định phải chết!”

Theo như Vu Bưu thấy, Vu Kiệt đúng là kẻ điên.

Nhưng, lời nói vừa dứt thì đột nhiên ánh mắt lạnh lùng của Vu Kiệt nhìn lại phía Vu Bưu.

“Còn cả mày nữa!”, Vu Bưu đột nhiên trợn trừng mắt lên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Hắn ta bị Vu Kiệt xách lên như xách một con chó chết.

“Rầm!” một tiếng. Vu Bưu bị Vu Kiệt ném mạnh trên đất.

Lúc này không có gương, chứ nếu có thì chắc Vu Bưu sẽ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình.

Khắp mặt hắn ta đều là máu, máu chảy nhỏ giọt trên cổ áo và cả trên đất…

Bụi bặm trong không khí còn bay cả vào mồm khiến hắn ta ho khù khụ mà không mở nổi mắt.

Chưa đợi Vu Bưu phản ứng lại, lúc hắn ta ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã nằm nhoài ở trước mặt chú Hải.

“Bây giờ đến lượt mày rồi!”, Vu Kiệt nói với giọng lạnh lùng và quyết đoán. Nửa thân dưới của Vu Bưu toàn là mồ hôi, răng thì ngậm chặt.

Hắn ta quay đầu nhìn Vu Quý, khắp mặt đều là máu, người thì nằm nhũn trên đất, chỉ có miệng vẫn đang khẽ há ra giống như con cá mắc cạn vậy.

“Chú ơi…”, trong lòng Vu Bưu dấy lên lửa giận, dùng sức nhìn Vu Kiệt, cắn răng nói: “Thằng khốn! Mày nằm mơ đi…”.

Lời nói vừa dứt thì hai mắt Vu Kiệt nheo lại, chau mày hỏi: “Không xin lỗi sao?”

Tiếp đó, Vu Kiệt nhấc một chân lên…

Anh giẫm thẳng xuống đầu của Vu Bưu. Động tác vô cùng dứt khoát và quyết liệt.

Không hề nói nhiều mà dùng bằng hành động.

Vu Bưu thậm chí còn không kịp kêu một tiếng thảm thiết.

Tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả chú Hải đều trợn trừng hai mắt.

Lợi hại quá đi, đây đúng là con người sao?

Đây là trưởng thôn và Vu Bưu bá đạo trong thôn cơ mà.

Đứa trẻ mà nhà họ Vu nhận nuôi đúng là đứa trẻ ngoan. Đến người lợi hại như trưởng thôn mà hiện giờ cũng bị khuất phục, tiền trong thôn có tung tích rồi?



Đám đông chỉ dám nói khẽ chứ không dám nói thành tiếng. Mọi người bắt đầu nhìn Vu Kiệt với ánh mắt phức tạp.

Có người thì chau mày lo lắng liệu Vu Kiệt có phải ác bá mới không?

Có người thì trợn trừng mắt kinh hãi giờ biến thành há hốc mồm.

Có người thì từ đầu đến cuối đều há hốc mồm hồi lâu không ngậm lại được.

Nhưng…

Trong lòng họ đều có một suy nghĩ, trưởng thôn và Vu Bưu đúng là ác giả ác báo!

Họ đều nhìn với ánh mắt vui khi người khác gặp nạn. Trên mặt đều với vẻ khinh bỉ, còn kèm theo vẻ mừng thầm.

Cuối cùng trưởng thôn cũng ngã ngựa rồi?

Tiền của chúng ta cuối cùng cũng có thể lấy về được rồi?

Dân làng nhìn Vu Kiệt với ánh mắt mong đợi, đợi Vu Kiệt nói ra những lời khiến họ vui mừng.

“Ting, ting, ting”, tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá vỡ sự im lặng này.

Vu Kiệt dừng động tác rồi lấy điện thoại ra. Anh đoán là Mật Điệp Tư mà ban nãy anh gọi điện thoại đi, giờ đã điều tra được rồi.

Vừa nhìn, quả nhiên là như vậy.

“Alo! Nói đi!”

“Cậu chủ! Điều tra được rồi! Phía sau trưởng thôn của thôn Vu Gia là hội trưởng hội thương nghiệp Vạn Hải. Người này nổi tiếng gian trá xảo quyệt…”.

“Được! Tôi biết rồi!”

“Tút!”, Vu Kiệt nghe thấy điều mình muốn nghe nên lập tức cúp điện thoại luôn.

Bởi vì, anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Còn ở đây thì…

“Giữ lại cái mạng của mày không phải vì thương xót mày, cũng không phải vì sợ mày uy hiếp”.

“Nhớ lời bố mẹ từng nói, mình phạm lỗi thì mình đền tội. Hai mươi triệu tệ, ông nuốt trọn rồi…”.

“Vu Bưu đánh gãy chân chú Hải thì chân của hắn ta cũng gãy rồi. Còn ông thì sao?”

“Tôi… Tôi…”, Vu Quý run rẩy.

Một giây sau, Vu Kiệt phẫn nộ nói: “Trong ngày hôm nay, phải chuyển hai mươi triệu về. Nếu không thì…”, Vu Kiệt ngồi xổm, nắm chặt tóc tai rối bù của Vu Quý, ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng nói: “Chuyện này không xong đâu”.

Nói xong, anh dẫn anh trai và chú Hải rời khỏi đây.

Dân làng đều tránh đường, không ai còn giọng điệu gay gắt như ban đầu nữa.

“Anh Tiểu Sơn!”, lúc này trong đám đông truyền lại giọng nói.

Vu Sơn quay đầu lại, không ngờ lúc nhìn thấy khuôn mặt đó thì sắc mặt sầm lại.

Là Hổ Tử…

Vu Sơn sắc mặt không được dễ coi cho lắm, chau mày bực tức hỏi: “Có chuyện gì không?”

Ban nãy Hổ Tử ở trong đám đông đã vu khống ba người họ nên khiến trong lòng Vu Sơn thấy không vui. Thậm chí anh ta còn không muốn nói chuyện với loại người này nữa.

“Tiểu Sơn! Anh nhất định phải nghe tôi giải thích! Tên Vu Quý kia hống hách tàn ác như vậy, thật ra tôi bị ép thôi…”.

Hổ Tử khóc lóc, nước mắt nước mũi tràn trề.

Ha ha!

Bị ép ư?

Vu Sơn cười lạnh một tiếng rồi giật giật khóe miệng. Tôi thấy là anh tự nguyện ý chứ?

“Tôi biết rồi”, Vu Sơn không muốn dây dưa quá nhiều, không đợi hắn ta nói xong, anh ta đã cắt ngang lời rồi rời đi.

Lúc này chỉ còn lại Hổ Tử và dân làng liếc mắt nhìn nhau.

“Nếu họ không vui thì chúng ta phải làm sao?”

“Đúng thế! Vậy thì tiền của chúng ta không về thì phải làm sao?”

“Chúng ta phải đuổi theo mà giải thích, họ không quen chúng ta nhưng chẳng lẽ chú Hải không quen sao?”, nói xong đám người này vội chạy đến nhà chú Hải.

Không có ai ở lại, có ai mà không muốn lấy tiền chứ?

Nhưng ba người đó không lập tức về nhà mà đi đến một nơi khác. Đó là đến mộ của bố mẹ nuôi Vu Kiệt.

Nơi này Vu Kiệt đã đến cách đây không lâu. Lúc đó anh vừa ra tù, sau khi nghỉ việc liền đến trước mộ của bố mẹ.

Vu Sơn cũng đến đây không lâu.

Đó là lúc anh ta vì em trai mà cãi nhau với Cao Vũ Xương, bực tức nhất thời nên đến ngồi trước mộ bố mẹ một đêm.

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, sau đó quỳ trước mộ của bố mẹ.

“Bố! Mẹ… Chúng con về rồi đây”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv