“Chấn động! Trận đấu sinh tử, Thanh Long đã bị đánh bại bởi một tên thoái ngũ từ đội hậu cần tên là Vu Kiệt”.
“Đại đệ tử Du Long của Long Môn dùng kình lực đánh người bị thương, hiện tại đã bị bắt giữ”.
“Long Môn, một trong bốn môn phái lớn đã âm thầm câu kết với kẻ địch, trưởng môn Hứa Tình Phong đã bị thất thế”.
“...”
“Gần đây, chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia Diệp Thanh Dương đã bị bắt giam vì tội bao che và vu khống, nhiều thành viên quan trọng của hiệp hội võ thuật đã thất thế...”
Với giọng nói đầy thu hút của phát thanh viên, các tiêu đề của thủ đô đã bị những tin tức chấn động này chiếm chỗ, trở thành đề tài nói chuyện sau khi cơm nước xong xuôi của mọi người, không phải chỉ mỗi người già và trẻ nhỏ thích hóng chuyện, mà ngay cả những người nổi tiếng trong giới thượng lưu của thủ đô cũng vậy.
“Trời ơi, đó là Long Môn, một trong bốn môn phái lớn nhất đấy, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi trôi qua...đã không còn nữa rồi”. Một vị cậu chủ của một gia tộc hạng ba ở thủ đô kinh ngạc nói.
“Hưa hưa, đó có là gì chứ, mọi người không thấy đấy thôi, hôm đó tôi có mặt ở đó, thằng nhóc nhà quê tên Vu Kiệt kia đánh giỏi lắm, càng về sau càng đặc sắc hơn nhiều!”
Tại bữa tiệc của các vị con cháu thế gia giàu có ở thủ đô, một vị cậu chủ của gia tộc hạng hai miêu tả lại trận đấu sinh tử ngày hôm đó vô cùng sống động, kể lại những hình ảnh mà anh ta đã nhìn thấy...
Từ xưa đến nay, bản chất của con người vốn dĩ là thích buôn chuyện phiếm, rất nhanh, chuyện này ngày càng được nhiều người lan truyền đến tai của rất nhiều người trong thủ đô, trong đó có gia tộc hạng hai nhà họ Lưu.
“...Cậu Lưu, những chuyện xảy ra gần đây đại khái là như vậy”. Một vị quản gia lớn tuổi cung kính cúi người, đứng sau lưng cậu hai nhà họ Lưu, thuật lại một loạt sự kiện lớn xảy ra ở thủ đô trong những ngày qua.
Cậu hai nhà họ Lưu đứng trước cửa sổ lớn sát mặt đất, quay lưng lại, nên ông quản gia không hề nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vị cậu chủ trước mặt.
“Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi”. Lưu Hải phất tay bảo quản gia lui xuống.
Sau khi ông quản gia rời đi, Lưu Hải bỗng nhiên ngồi sụp xuống đất, ánh mắt vô hồn, miệng liên tục lẩm bẩm.
Trận đấu sinh tử…
Thanh Long vào tù…
Long Môn bị tiêu diệt…
Thằng nhóc nhà quê…
Lẽ nào!!!
Lưu Hải giống như nghĩ ra điều gì đó, liền điên cuồng chạy đi tìm máy vi tính tìm kiếm những thông tin như “trận đấu sinh tử” hay “phòng tập quyền anh ở tầng hầm của Long Môn”, mắt quét nhanh một lượt, đột nhiên một dòng tiêu đề đập vào mắt hắn.
“Chấn động! Trận đấu sinh tử Thanh Long đã bị đánh bại bởi một tên thoái ngũ từ đội hậu cần, Vu Kiệt”.
Đúng vậy, chính là cái tên khiến người ta khiếp sợ kia…
Vu Kiệt!!!
Từ lần đầu tiên gặp Vu Kiệt thì kinh thường cho đến sau này thấy Vu Kiệt là sợ hãi, đã khiến cho cậu hai nhà họ Lưu hiểu rõ quy tắc của giới thượng lưu ở thủ đô, khiến hắn từ kinh ngạc biến thành sợ hãi.
Hơn nữa…
Hắn cũng biết rõ thế lực đằng sau Vu Kiệt…
Nếu công bố, có thể sẽ khiến vô số cậu chủ của các gia tộc hào môn ở thủ đô, thậm chí trên cả nước phải ngưỡng vọng!
Cậu chủ duy nhất trong đời thứ ba của nhà họ Lý!
Lưu Hải đột nhiên dừng bước, ngây người tại chỗ.
Người đối đầu với Vu Kiệt…đều có kết cục…rất thảm, bắt đầu từ hôm xảy ra chuyện ở khách sạn Holy Sky, mọi người đều cho rằng cậu ba nhà Hiên Viên là gia tộc hào môn hàng đầu ở thủ đô, nhưng kết cục hắn…bị đuổi khỏi nhà Hiên Viên, còn mang theo cả bố hắn đi nữa!
Tiếp đến là tại câu lạc bộ siêu xe ngày hôm đó, Vương Đào và cô gái kia đều bị đánh gãy cả hai chân, cảnh tượng vô cùng khốc liệt…ngay cả trận đấu sinh tử ở Long Môn lần này…không một kẻ nào có kết cục tốt đẹp cả.
Nếu như Vu Kiệt nhớ lại chuyện của hắn…
Cùng với chuyện đã xảy ra ở bữa tiệc hào môn ngày hôm đó.
!!!
Vừa nghĩ đến đây, Lưu Hải bỗng thấy khó thở, hai tay ôm ngực thở gấp, toàn thân tê liệt ngồi phịch xuống sô pha.
Nhưng…có lẽ một nhân vật nhỏ bé như mình sẽ không lọt vào mắt anh ta đâu nhỉ…hôm đó mình có dự tiệc cùng anh ta, anh ta có lẽ…
Lưu Hải nhắm mắt lại hít sâu một hơi, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh hơn, hắn lại bắt đầu hồi tưởng, tên Thanh Long này thật là không biết tốt xấu, hắn…
Không đúng!
Không đúng!
Đột nhiên, sắc mặt Lưu Hải trắng bệch, hắn đã nghĩ ra điều gì đó!
Thanh Long sao lại biết Vu Kiệt được?
Xong đời rồi!
Lưu Hải bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, giây phút đó, đầu óc hắn quay cuồng, nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Có khi nào là…
Không phải chứ, không phải là thật chứ…
Thanh Long không phải là đã để ý Vu Kiệt từ lúc ở câu lạc bộ siêu xe của mình đấy chứ.
Nhưng mà, Vu Kiệt tại sao lại tiêu diệt Long Môn, còn lấn sang hiệp hội võ thuật nữa.
Lưu Hải nghĩ mãi không thông, hắn rất muốn biết, hắn thật sự rất muốn bản thân mình trở nên trong sạch.
“Người đâu! Ông quản gia, lúc nãy ông vừa nói Thanh Long của Long Môn, hắn…đụng đến cái gì của Vu Kiệt?”, Lưu Hải lại gọi ông quản gia vào hỏi.
Chỉ thấy ông quản gia cảnh giác nhìn xung quanh, ghé sát vào tai cậu chủ nhà họ Lưu nói: “Tôi cũng chỉ là nghe nói, là do tên Thanh Long đó giở trò, bắt cóc vợ và con gái của anh cả Vu Kiệt, vi phạm quy tắc không nói mà còn khiến chủ tịch hiệp hội võ thuật quốc gia Diệp Thanh Dương vu khống Vu Kiệt, lấy chính nghĩa đi giết anh ta, ra tay giết anh ta…”
Gì cơ!!!
Lại còn có chuyện như vậy!!!
Mặc dù hắn chưa gặp Vu Kiệt lần nào, nhưng hắn đại khái cũng biết Vu Kiệt là một người như thế nào, anh ta trọng tình trọng nghĩa đến vậy, Thanh Long bắt cóc người nhà của anh ta thật là chán sống rồi.
Vậy còn bản thân mình?
Ngày hôm đó ở khách sạn Holy Sky, ả tiện nhân đó cùng với vị hôn thê của cậu ba nhà Hiên Viên sỉ nhục cô Dương, nếu không nhờ có tên Hiên Viên Khánh kia xông lên huênh hoang hống hách trước, thì e là người bị đuổi ra khỏi gia tộc chính là bản thân mình rồi.
Không!
Nhà họ Lưu làm sao có thể so sánh với nhà Hiên Viên, chỉ sợ là sẽ có kết cục giống hệt Long Môn mà thôi.
Lưu Hải vừa nghĩ lại vừa sợ hãi.
Ông quản gia hăng hái kể lại, không hề để ý đến sự kinh ngạc và sợ hãi trong ánh mắt của cậu hai nhà mình.
“Nếu nói chi tiết hơn, còn có, ba ngày trước khi trận đấu sinh tử bắt đầu, Vu Kiệt đã đến Long Môn đòi một lời giải thích, giải quyết thù oán. Chuyện đó hình như kể ra cũng rất dài, tôi nhớ không rõ nữa, cậu hai, còn có chuyện gì không?”
Lưu Hải phất tay bảo ông quản gia ra ngoài, bây giờ trong đầu hắn cứ hiện lên dòng chữ làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Vốn dĩ cùng nhau dự tiệc không nói làm gì, bây giờ tên Thanh Long chết tiệt này tự gây chuyện xấu thì thôi đi, còn đạp lên người mình mà gây chuyện, nếu để Vu Kiệt biết chuyện thì nhà họ Lưu làm sao tránh khỏi tai họa diệt môn chứ!
Lưu Hải bị dọa chết khiếp, không dám nghĩ tiếp nữa.
Với tình hình trước mắt, không dám làm thêm bất cứ chuyện gì, chỉ sợ…
Đợi Vu Kiệt trở về rồi, hắn lại đi bồi thường thì xong chuyện!
Nghĩ đến đó, hắn lập tức lao ra ngoài.
Vội vàng chạy đến phòng của bố hắn báo chuyện.
Nhưng hắn vừa bước vào cửa…
“Choang!”
Một chiếc ly thủy tinh tuyệt hảo bay ra đập vào trán của Lưu Hải, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thoáng chốc, trên trán Lưu Hải xuất hiện một vết thương, máu trào ra rất nhanh, hắn đứng ở trước bàn run lên, không dám nói lời nào.
“Nghịch…mày là thằng…nghịch tử…”, Lưu Phong gia chủ nhà họ Lưu, vẻ mặt đau khổ, hai tay ôm ngực, nghiến răng nói.
Trước đó, ông ta cũng nhận được tin tức từ nhà họ Dương.
Từ đầu đến cuối ông ta đều rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy khách sạn Holy Sky dưới quyền nhà họ Lý gọi Vu Kiệt là cậu chủ, ông ta mới ý thức được Lưu Hải, cái thằng phản nghịch này đã chọc phải một nhân vật lớn.
Lưu Hải run rẩy đứng lên, vẻ mặt lo lắng: “Bố…bố…bây giờ phải làm sao?”
“Nghịch tử, còn có thể làm sao, lập tức cút về thay áo quần cho tao, cùng tao đến nhà họ Lý xin lỗi!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lưu Phong dữ tợn sải bước ra khỏi cửa.
Lưu Hải không dám chần chừ chút nào, vội vàng chạy theo!
…
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đã đến phía ngoài tứ hợp viện của nhà họ Lý.
Nhưng ngay khi Lưu Hải đang chuẩn bị bước vào khu vực giám sát tứ hợp viện của nhà họ Lý.
Thì bóng dáng một người phụ nữ…lọt vào tầm mắt hắn.
Ánh mắt Lưu Hải căng thẳng, vô cùng kinh ngạc: “Đây…đây…”
Đây không phải là người đã cùng Vu Kiệt…đến bữa tiệc siêu xe ở khách sạn Holy Sky vào hôm đó sao…
Hắn vội vã chạy đến!
“Cô Dương! Xin dừng bước!”