"Anh Vu Kiệt, chủ tịch đang ở phòng họp trong biệt thự, trước tiên anh cứ về phòng tổng thống nghỉ ngơi một chút, chờ nhà bếp chuẩn bị xong thức ăn thì tôi sẽ dẫn anh đến bữa tiệc, khi đó chủ tịch sẽ dẫn cậu chủ đến gặp anh".
"Ngoài ra nếu anh cảm thấy buồn chán thì có thể lên tầng hai chơi một chút, mọi thứ ở đây đều miễn phí".
"Cậu chủ sao?"
Vừa vào biệt thự ven biển Vu Kiệt đã được dẫn đến căn phòng trang hoàng lộng lẫy và rất tiện nghi, sau khi nghe thấy ông lão nói hai chữ kia thì trong lòng anh không khỏi quýnh lên: "Là con trai của Lâm Nhã và anh Vương Tam sao?"
Ông lão im lặng gật đầu: "Hôm nay là sinh nhật mười tuổi của cậu chủ, anh Vu, chờ chút nữa gặp cậu chủ sẽ biết".
"Được, tôi sẽ từ từ đợi".
Vu Kiệt không còn yêu cầu gì, qua tài liệu Lưu Mặc Sinh điều tra thì anh biết Vương Tam có một đứa con trai, nên hôm thứ bảy không gặp được anh cũng có chút thất vọng, vì thật lòng anh muốn nhận đứa bé này làm con nuôi.
Anh muốn thay Vương Tam bảo vệ vợ con anh ấy thật tốt!
Ông lão nói xong thì rời đi, để lại một mình Vu Kiệt trong phòng tổng thống.
Căn biệt thự ven biển này rất lớn, diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông, được trang trí vô cùng lộng lẫy, tầng một là phòng khách, bên trong treo đủ loại tranh thư pháp quý giá và bày nhiều loại đồ cổ.
Tầng hai là một quán bar nhỏ, nơi quy tụ những ca sĩ vũ công hàng đầu trong và ngoài nước, ở đây sôi động không kém những hộp đêm cao cấp hàng đầu Giang Thành.
Tầng ba là chỗ để nghỉ ngơi, tầng bốn một nửa là chỗ làm việc, nửa còn lại là ban công thoáng đãng, có thể ngắm trăng, ngắm biển.
Toàn bộ ngôi biệt thự đều đứng tên Lâm Nhã, chỉ là Lâm Nhã thường ngày bận rộn công việc, không có thời gian rảnh đến đây, nên khi không tới cô sẽ mở cửa biệt thự ven biển cho những người nổi tiếng ở Giang Thành đến thăm thú, một là để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai bên, hai cũng là để cho bên ngoài biết tài nguyên và năng lực lớn mạnh của tập đoàn Hoa Mỹ.
Tập đoàn Hoa Mỹ khác với các gia tộc doanh nghiệp khác, nó nổi lên hoàn toàn là do một mình Lâm Nhã gây dựng, không dựa vào bất kỳ nền tảng hay nguồn lực nào, từ mười năm ngắn ngủi có thể đi được đến như bây giờ đã khiến cho toàn bộ giới thượng lưu của Giang Thành đều rất tôn trọng cái tên Lâm Nhã này.
Ngay cả một vài người trong các gia tộc hạng nhất cũng rất khen ngợi cô ta.
Tối nay Lâm Nhã tổ chức một bữa tiệc cho những người trẻ tuổi tại biệt thự ven biển.
Ngày này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Lâm Nhã.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cô ta và Vương Tam, Lâm Nhã đã hứa với Vương Tam, nếu như có một ngày Vương Tam biến mất thì cô ta sẽ đối mặt với tương lai bằng thái độ lạc quan vui vẻ, thay vì buồn bã đau khổ. Bởi vì Vương Tam rất thích nụ cười của Lâm Nhã.
Cô ta sẽ làm được!
Vu Kiệt ra khỏi căn phòng, đến ban công nhỏ cùng tầng, anh đoán bây giờ có lẽ vẫn phải chờ thêm một lúc nữa mới gặp được Lâm Nhã.
Không bằng đến quán bar tầng hai uống thử chút rượu.
Anh nghĩ xong thì đến tầng hai, tìm một chỗ rộng rãi yên tĩnh, gọi một ly cốc tai.
...
...
Mấy phút sau, căn biệt thự ven biển nghênh đón một chiếc Ferrari màu đỏ.
Bốn cậu ấm mặc vest đi xe qua thanh chắn ngoài biệt thự, tiến vào khu vực đậu xe.
"Wow, anh Hoa, đây chính là biệt thự ven biển của tập đoàn Hoa Mỹ sao, nghe nói bình thường chỉ có một số ít người tài giỏi mới đủ tư cách vào đây, bố em đã xin xỏ rất lâu nhưng cũng không ai dẫn ông ấy đến, sao anh lại có được giấy mời vậy?"
Người ngồi cạnh tài xế là cậu chủ của gia tộc hạng ba, nhà họ Mạnh. Tóc gã ta nhuộm đỏ, vẻ mặt nịnh hót, gã ta tràn đầy hưng phấn hỏi.
Thanh niên lái Ferrari chính là cậu chủ nhà họ Hoa, một gia tộc hạng hai ở Giang Thành. Từ nhỏ gã đã hưởng cảm giác được người ta tôn kính hơn người bình thường, thế nên nhẹ nhàng nói: "Giấy mời chỉ là chuyện nhỏ, Hoa Nhiên tôi đẹp trai phóng khoáng, mấy hôm trước chủ tịch Lâm vừa gặp đã đưa giấy mời cho tôi, thế nào, để anh đây dẫn mấy cậu đi trải đời, hứng thú không!"
"Rất hứng thú, không hổ là thần tượng của em!"
"Đúng vậy đúng vậy, quả là là đại ca của chúng ta có khác, rất bản lĩnh!"
"Chủ tịch Lâm đích thân đưa giấy mời cho anh, ồ, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đám cậu ấm Giang Thành ai cũng sẽ ngưỡng mộ anh Hoa hết".
"Ha ha ha..."
Hoa Nhiên cười lớn một tiếng, gã dừng xe Ferrari lại rồi nói: "Hôm nay ngoài việc dẫn mấy cậu đến đây để mở mang kiến thức về biệt thự ven biển tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Hoa Mỹ, tôi còn muốn để mấy cậu làm quen với Lãnh Trầm, ngoài ra còn có một cô em xinh đẹp nữa!"
"Lãnh Trầm?"
"Cái đệt, cậu chủ nhà họ Lãnh hả? Không thể nào! Anh Hoa, ngay cả cậu chủ nhà họ Lãnh mà anh cũng quen hả, đỉnh thật..."
"Nghe nói gần đây anh Lãnh đang theo đuổi cô cả đã lập gia đình của nhà họ Cao, vậy mà còn hứng thú đến biệt thự ven biển chơi hả, chẳng lẽ đã giải quyết xong rồi!"
"Cũng có thể, anh Hoa, cô em xinh đẹp là ai vậy?"
Mấy người theo Hoa Nhiên đến đây, ngoại trừ Mạnh Như ra thì đều là cậu ấm của các gia tộc thuộc tầng lớp trung lưu, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chỉ có mấy chục ngàn, sau khi ăn uống chơi bời xong thì làm gì còn tiền để tìm bạn gái, nên vừa nghe thấy có gái đẹp đã vội xoa tay.
Hoa Nhiên nhìn động tác của bọn họ thì híp mắt một cái: "Cô ấy là người đẹp của tập đoàn Cao Thị, nhân viên của bộ phân nhân sự, Lộ Tinh Hàn, cũng là một cực phẩm đấy, nhưng mấy cậu đừng có nghĩ nhiều, cô ấy là con mồi của tôi rồi".
"Lộ Tinh Hàn?"
"Tôi đã từng nghe qua cái tên này rồi, là người đẹp nổi tiếng của tập đoàn Cao Thị".
"Nếu anh Hoa đã nói vậy thì chúng ta hãy chúc mừng anh Hoa sớm cưa được người đẹp nào".
Vừa dứt lời thì mọi người đều đùa giỡn chắp tay chúc mừng.
Sau khi trêu đùa một lúc thì bọn họ đi từ bãi đậu xe vào thang máy lên quán bar tầng hai.
Sau khi bọn họ vừa rời đi thì một chiếc Lamborghini chậm rãi lái vào bãi đậu xe.
Dương Cẩm Tú đang ngồi ở vị trí tài xế, trên người vẫn đang mặc bộ váy lúc ban ngày.
Cô nhìn xung quanh, sau khi tìm được chỗ đậu xe tốt thì lái xe Lamborghini vào.
Là người nhà họ Dương ở Ninh Thành thì cô thực sự không đủ tư cách để vào đây.
Nhưng bên ngoài Dương Cẩm Tú nổi tiếng là giỏi kết bạn, nên có thể lấy được giấy mời rất dễ dàng.
Hôm nay cô nghe nói chủ tập đoàn Hoa Mỹ là Lâm Nhã sẽ tổ chức một bữa tiệc ở đây, cô đoán hôm đó Lâm Nhã sẽ đích thân mời Vu Kiệt tới, nếu đoán không nhầm thì hôm nay Lâm Nhã cũng sẽ mời cô đến tham dự bữa tiệc.
"Chú à... chú nhất định phải ở đây".
Dương Cẩm Tú xuống xe rồi chắp tay lạy.
Cô nghĩ trước mắt đây là chỗ duy nhất có thể tìm được Vu Kiệt, nếu không tìm được Vu Kiệt thì cô chỉ có thể quay về Ninh Thành.
Mặc dù chỉ gặp được Vu Kiệt mấy lần, nhưng tổng hợp tất cả những việc và điểm kỳ lạ về Vu Kiệt, thì chắc chắn chú ấy vì tìm cô nên mới từ chức.
Nếu cô quay về Ninh Thành, thì vừa vào đất Ninh Thành không được bao lâu sẽ bị nhà họ Dương tìm được.
Đến lúc đó, tự do và thanh xuân của cô sẽ đi tong.
Nói không chừng sau khi bị bắt về nhà họ Dương, cô sẽ lại bị ép gả cho tên cậu ấm nhà họ Hàn kia.
"Chú, chú nhất định phải ở đây!"
- ---------------------------