Đệ Nhất Lang Vương

Chương 266: Ông cụ Hiên Viên tỉnh rồi



Long Môn?

Ánh mắt của Hiên Viên Mục trở nên nghiêm trọng.

Hiện giờ nhà Hiên Viên đang phải đối mặt với khó khăn, nhưng người của Long Môn lại tìm đến tận cửa, đây là có ý gì chứ?

“Bố, còn ra ngoài xem một chút!”

“Ừ, địa vị của Long Môn ở thủ đô tuy không tính là đỉnh cấp, nhưng cũng tuyệt đối không thể qua loa, có thể không gây chuyện, thì đừng gây chuyện!”

“Con biết rồi, thưa bố!”

Nói xong, Hiên Viên Mục gọi ông quản gia vào, đẩy ông ta rời khỏi phòng bệnh.

Vài phút sau, ông ta đi đến cuối hành lang, phía xa cách đó mấy chục mét liền trông thấy một người quản lý dẫn theo mấy người của Long Môn đang ở bên cửa sổ hút thuốc phì phèo, ông ta nhíu mày.

“Ây dô, ông Mục đến rồi này!”

Người quản lý đứng đầu liếc qua một cái liền nhìn thấy Hiên Viên Mục đang ngồi trên xe lăn được người khác đẩy tới, lập tức quản ứng lại, bảo mấy anh em xung quanh dập hết thuốc đi, nhanh chóng đi đến trước mặt Hiên Viên Mục.

Trước kia, Long Môn và nhà Hiên Viên có mối quan hệ hợp tác rất sâu sắc.

Vì có quá nhiều nhân vật quan trọng trong gia tộc lớn nên những vệ sĩ bình thường không đủ năng lực để thi hành công việc bảo vệ hàng ngày. Do đó để đảm bảo an toàn, nhà Hiên Viên đã mời một số cường giả của Long Môn hộ tống bảo vệ các nhân vật quan trọng trong gia tộc.

Thời gian lâu dần nên có quan hệ hợp tác rất sâu sắc.

Do đó khi vừa nhìn thấy gia chủ nhà Hiên Viên, Mã Huyền biết rõ ông ta có địa vị không nhỏ ở Long Môn, nên cũng không dám tỏ thái độ huênh hoang như ngày trước.

Sắc mặt Hiên Viên Mục bình tĩnh, hời hợt nói: “Cậu Mã, hôm nay đến đây là có chuyện gì sao?”

“Ông Mục, xem ông nói gì vậy kìa, không có chuyện gì thì tôi không thể đến tìm ông sao? Tốt xấu gì Long Môn và nhà Hiên Viên cũng được xem là đối tượng hợp tác lâu dài! Nghe nói đêm hôm trước, ở thủ đô đã xảy ra rất nhiều chuyện!”

“Cậu có ý gì?”, Hiên Viên Mục híp mắt lại.

“Không có ý gì cả! Tôi chỉ là theo lời của trưởng môn Hứa đến thăm ông Mục mà thôi, ngoài ra cũng muốn nhắn với ông Mục ba tin tức”.

Hứa Tình Phong?

Còn nhờ người đến chuyển lời?

Trong lòng Hiên Viên Mục bỗng trở nên cảnh giác, Hứa Tình Phong của Long Môn không phải là một người dễ đối phó!

“Tin tức?”, ông ta híp mặt lại.

Mã Huyền giơ ba ngón tay lên, thái độ dần trở nên kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Vì tất cả những chuyện xảy ra vào đêm trước, nhà Hiên Viên đã gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên Long Môn quyết định sẽ không phái bất cứ đệ tử nào đến nhà Hiên Viên làm vệ sĩ nữa, tất cả các hợp tác trước đây đều bị hủy, toàn bộ trách nhiệm đều do một mình nhà Hiên Viên gánh vác!”

“…”, Hiên Viên Mục.

Đây chính là chỉ đến thăm hỏi mà thôi?

Không hổ là Long Môn!

Sắc mặt Hiên Viên Mục không chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như vậy, nói: “Tôi chấp nhận!”

Bây giờ đang là lúc nhà Hiên Viên bị đối đầu, có lẽ đợt sóng gió lần này vì để đưa ra một lời giải thích cho tất cả những gia tộc ở thủ đô, ắt phải bỏ trống một vị trí quan trọng, như vậy xem ra hủy bỏ hợp tác với Long Môn ngược lại chính là một chuyện có lợi!

“Vâng, ông Mục hiểu rõ đại nghĩa, có thể hiểu được nỗi khổ của chúng tôi. Còn nữa, tin thứ hai là vào sáng hôm trước, vị đại đệ tử của Long Môn chúng tôi vì bảo vệ con cháu đời thứ ba nhà Hiên Viên là Hiên Viên Khánh và vị hôn thê của anh ta nên đã bị người ta đánh gãy cả hai chân, món nợ này, nhà Hiên Viên phải trả!”

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Mục đột nhiên kinh hoảng.

Du Long…bị đánh rồi!

Đệ tử chân truyền của Long Môn, một trong bốn cường giả ám kình đứng đầu, bị người ta đánh gãy cả hai chân!

Ông ta kinh hoảng chính là vì chuyện này!

Chứ không phải là vì…chuyện nhà Hiên Viên phải trả món nợ này!

“Ông Mục, phản ứng này…hừ…là có ý gì?”, Mã Huyền cau mày.

“Không có ý gì cả…tôi chỉ là tò mò, nhân vật cao thủ có thể đánh gãy chân của Du Long rốt cuộc là ai?”, Hiên Viên Mục hỏi.

“Ông Mục đừng nóng vội, đây vừa đúng là tin thứ ba mà trưởng môn Từ của chúng tôi muốn nhắn!”

Nói xong, Mã Huyền bỏ tay xuống, từ trong người lấy ra một tấm ảnh mà camera giám sát chụp lại được, nói trước: “Vì kẻ đó làm trọng thương đệ tử của Long Môn, còn sỉ nhục Long Môn chúng tôi nên vào tối hôm qua, trưởng môn đã phát lệnh truy sát, ngoài ra, trưởng môn cũng bảo tôi chuyển lời đến ông Mục!”

“Yêu cầu ông Mục chủ động dùng tất cả mạng lưới tình báo của nhà Hiên Viên để tìm kiếm tin tức của kẻ đó, nếu như tìm ra, tất cả những bồi thường trước đó đều không cần nữa, ông Mục, ông thấy thế nào!”

Lệnh truy sát?

“Lệnh” có tính uy hiếp cao nhất của Long Môn.

Trong lòng Hiên Viên Mục nổi sóng, rốt cuộc là nhân vật như thế nào mà lại có thể khiến lão hồ ly Hứa Tình Phong phẫn nộ đến vậy.

Nhìn thấy bàn tay của Mã Huyền chìa ra, sau khi Hiên Viên Mục chần chừ một lúc, ông ta cũng giơ tay ra nhận lấy.

Nhưng!

Lúc ông ta nhận lấy tấm hình đó, ngay lúc tấm hình đó hiện ra trước mắt!

Tận sâu trong đáy mắt ông ta, một loại chấn động dữ dội biến thành một mối tơ vò sợ hãi vụt qua.

Vu...Vu Kiệt!

“Đây...”

Đây không phải là Vu Kiệt sao?

Từng đợt từng đợt sóng cuồn cuộn dâng lên trong lòng ông ta, Hiên Viên Mục cố giả vờ bình tĩnh, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong người ông ta sớm đã đổ mồ lạnh rồi.

Làm sao có thể là Vu Kiệt?

Ông ta lại liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, cúi thấp đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên tấm ảnh kia, muốn xác nhận lại!

Nhưng sau đó...đó...

Khuôn mặt nhỏ màu vàng sáp!

Đôi mắt sắc bén tinh anh như chim ưng!

Còn cả ánh mắt.

Một loại ánh mắt khó mà quên được.

Là Vu Kiệt!

Chính là hắn!

Hắn...hắn vậy mà lại...sỉ nhục Long Môn có tiếng tăm nhất ở thủ đô, còn đánh gãy cả hai chân của Du Long?

Hắn...hắn không phải là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ sao? Làm sao có thể như vậy...

Hiên Viên Mục bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó?

Theo lời đồn, đại quốc thủ và đại võ thánh là anh em kết nghĩa, cho nên đi đến đâu, hai người đó nhất định cũng sẽ kết bạn đi cùng.

Một bác sĩ, một võ sư.

Chính là vô địch

Lẽ nào nói...tên Vu Kiệt này không chỉ là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ, mà còn là...của đại võ thánh

Hiên Viên Mục không dám nghĩ, nếu như đúng là như vậy thì đời thứ ba của nhà họ Lý chắc chắn hơn hẳn đời thứ hai, thậm chí còn vượt qua ông cụ đã trấn thủ giang sơn cả trăm năm kia nữa.

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Mục kinh hoảng đến nỗi không cách nào thở được.

Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của ông ta, ánh mắt của Mã Huyền hơi nhíu lại, lạnh giọng nói: “Ông Mục, ông như vậy là chấp nhận hay là...”

Không đợi hắn ta nói hết, chỉ thấy Hiên Viên Mục đột nhiên ném bức ảnh xuống đất ngay trước mặt Mã Huyền, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chuyện bồi thường nhà Hiên Viên tôi có thể chấp nhận, nhưng điều động mạng lưới tình báo của nhà Hiên Viên để giúp các người tìm người này, thì mời về cho!”

“...”, Mã Huyền!

Xoẹt!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mã huyền lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Hắn ta cúi người xuống nhặt bức ảnh đó lên, nụ cười trên khóe môi cũng lập tức biến mất: “Ông Mục, ông như vậy là có ý gì? Xem thường Long Môn chúng tôi?”

Hiên Viên Mục cười khinh thường: “Không phải là xem thường, mà chỉ là cảm thấy Long Môn các người hoàn toàn là đang muốn chết, về nhắn lại với Hứa Tình Phong, nể mặt tình cảm nhiều năm qua, tôi cho ông ta một lời khuyên, người trên bức ảnh đó tốt nhất là đừng đụng vào!”

“Đừng đụng vào hắn ta?”, Mã Huyền cười khinh miệt: “Ở thủ đô này, Long Môn chúng tôi từ khi thành lập cho đến nay, chưa có một người nào mà chúng tôi không dám đụng đến. Hiên Viên Mục, ông tưởng rằng nhà Hiên Viên là một trong bốn gia tộc lớn nên Long Môn chúng tôi sẽ sợ ông sao? Tôi lại rất muốn biết, tại sao lại không thể đụng đến hắn?

Hiên Viên Mục lười nói nhảm với hắn ta, nháy mắt ra hiệu cho ông quản gia đẩy xe rời đi.

Sau lưng!

Truyền đến một giọng nói!

“Không có tại sao!”

“Vị thanh niên đó, các người chơi không lại đâu!”

“Nếu như Long Môn muốn đứng vững ở thủ đô, tốt nhất lập tức nên tìm vị thanh niên đó mà xin lỗi đi!”

Nếu không, Long Môn sẽ bị tiêu diệt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv