Đây là một cảm giác hụt hẫng! Một cảm giác bất công thay cho những anh hùng ở biên giới!
Xuất thân từ Long Tiễn, Vu Kiệt ở biên giới chấp hành nhiệm vụ cao độ, anh hiểu rõ thế nào là gian khổ. Có những người canh giữ ở biên giới ba năm, toàn thân xuất hiện căn bệnh không chữa nổi. Ngoài xuất ngũ có được một khoản trợ cấp nhưng nếu so với con xe Ferrari mà chú ba tặng thì đúng là phần nổi của tảng băng chìm.
Anh nắm chặt lấy chìa khóa trong tay!
Các anh hùng dùng sinh mạng để xây dựng nên bức tường cao bảo vệ tổ quốc!
Còn mọi người trong bức tường đó lại cố gắng tận hưởng tiền bạc và quyền thế, như nhà Hiên Viên, nhà họ Lâm, nhà họ Lãnh ở Giang Thành, nhà họ Hoa còn cả gia tộc ở Ninh Thành nữa.
Khoảng thời gian ra tù, Vu Kiệt chứng kiến quá nhiều thứ.
Nhưng hiện giờ lại đến lượt anh. Thân phận địa vị có quyền thế nhất cả nước, còn cả những bề trên hô mưa gọi gió đều đến bên cạnh anh. Anh đã trở thành con nhà giàu rồi sao?
Vu Kiệt tự hỏi bản thân mình, sau đó anh đưa ra câu trả lời.
Không bao giờ! Làm theo trái tim mách bảo, đây là rào cản anh đã vượt qua được!
“Cảm ơn chú ba!”, đứng trước xe Ferrari, sắc mặt Vu Kiệt bình thản mà không có chút động lòng. Anh cười nhận lấy để thể hiện sự lễ phép lịch sự.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Hòa ngây người ra, tiếp đó vui vẻ gật đầu: “Tốt lắm! Cháu ngoan, không hổ danh là cháu chú, không hổ danh là thuộc dòng dõi nhà họ Lý”.
“Còn cần em phải nói sao?”, Lý Nam nói một tiếng.
Lý Hòa cười đi ra, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía hai cô.
Cô cả Lý Tiên đi giày cao gót đến trước mặt Vu Kiệt.
Đôi mắt như ngọc nhìn Dương Cẩm Tú, tiếp đó lấy ra một tờ giấy rồi nhét vào tay Dương Cẩm Tú rồi khẽ nói với cô ấy vài câu.
“Á…?”, Dương Cẩm Tú lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, nhanh chóng nhét tờ giấy nhỏ vào túi rồi nói: “Cô ơi, cái này… Cái này…”.
Lý Tiên cười, nói: “Không sao đâu! Không sao! Cháu còn trẻ, không lo đâu, cứ từ từ. Nhà họ Lý không có yêu cầu gì, cháu không cần áp lực tâm lý đâu”.
“Cô ơi… Cháu…”.
“Không sao, không sao đâu! Cô chỉ nói thế với cháu thôi”, Lý Tiên khoát tay, sau đó lấy ra quyển sách cổ rồi nhìn về phía Vu Kiệt.
“Tiểu Kiệt! Đừng để ý nha! Cô của cháu không có nhiều tiền như chú hai chú ba của cháu nên cô không mua được đồ gì quý giá. Ban nãy nghe ông nội nói là cháu có y thuật giỏi, vừa hay mấy ngày trước cô được một bác sĩ đông y tặng một quyển sách cổ. Mặc dù bên trong viết toàn những thứ bình thường nhưng nó lại có những ý nghĩa vô giá. Đây coi như là quà gặp mặt, cháu đừng chê nha, Tiểu Kiệt”, nói xong Lý Tiên đưa sách lại cho Vu Kiệt.
Vu Kiệt vội cầm chìa khóa nhét vào túi quần, sau đó giơ hai tay ra nhận lấy quyển sách cổ.
“Cảm ơn cô cả! Món quà này cháu thích lắm ạ! Sư phụ từng nói với cháu, bất cứ quyển sách cổ nào đều là thứ mà thế hệ sau không thể so sánh được. Món quà này đáng giá quá ạ”.
Nghe thấy câu này, Lý Tiên hài lòng cười. Cô ta vỗ vai Vu Kiệt rồi quay về vị trí của mình.
Sau khi cô ta quay về chỗ mình, cô hai Lý Châu cũng nhanh bước đi đến trước mặt Vu Kiệt.
Hai mắt cô ta hiền dịu, ở bên ngoài được người khác tôn kính, phụ trách quyền quản lý tài chính bốn phương. Lúc này cô ta nhìn Vu Kiệt, trong ánh mắt đều là sự hiền dịu.
“Cô hai…”.
Lý Châu cười, nhìn Vu Kiệt rồi đột nhiên có chút thương cảm: “Giống… Giống quá. Nếu chị dâu còn sống thì chắc… Chị ấy sẽ vui lắm”.
“Chị dâu?”
Hai chữ này, ngoài Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú thì ai cũng sắc mặt ngưng trọng.
Lý Nam hai mắt căng thẳng, khẽ cúi đầu xuống, ánh mắt có chút ngấn lệ.
Ông cụ Lý chỉ than thở một tiếng, cảm thấy có chút thất vọng, dường như nói đến trong trường hợp này không được phù hợp lắm.
Mục Vực chau mày, nhanh bước kéo tay Lý Châu, nói: “Ngày vui, em nói làm gì?”
“Em…”, Lý Châu lập tức phản ứng lại, giơ tay áo lên lau nước mắt, nói: “Đúng, đúng rồi! Tiểu Kiệt quay về rồi. Hôm nay là ngày vui nên không nhắc đến nữa. Tiểu Kiệt, cô xin lỗi nha, cô lỡ lời”.
Nói xong, cô ta từ trong túi lấy ra miếng ngọc được bọc tinh xảo rồi đưa cho Dương Cẩm Tú, nói: “Cẩm Tú! Lại đây cháu! Lần đầu gặp mặt, đây là trang sức mà mấy ngày trước cô nhìn thấy ở một thành phố nhỏ, loại Băng Chủng đó. Cô tặng cháu, hy vọng cháu và Vu Kiệt sẽ có tình yêu ngọt ngào, lâu dài”.
“Cháu cảm ơn cô hai!”
“Không cần cảm ơn đâu”, Lý Châu khoát tay rồi lại lấy ra thẻ ngân hàng nhét vào tay Vu Kiệt, nói: “Cô hai là người bình thường nên cũng không biết cháu thích gì. Chiếc thẻ này, mỗi năm cô đều tiết kiệm ít tiền, chắc tầm mấy triệu tệ. Cháu cầm lấy đi, thích mua gì thì mua, không đủ thì cứ nói với cô nhé Tiểu Kiệt”.
“Mấy triệu tệ…”.
“Cô ơi, thẻ này…”.
“Cầm lấy đi”, nhìn thấy sự do dự của Vu Kiệt, ông cụ Lý lên tiếng nói: “Đều là người một nhà, cô hai của cháu cũng có ý tốt thôi, cháu cứ nhận đi, coi như là làm một việc ý nghĩa”.
“Chuyện ý nghĩa?”, nghĩ tới các anh hùng ở biên giới, Vu Kiệt liền gật đầu, nói: “Cháu cảm ơn cô hai”.
“Không cần cảm ơn đâu”, Lý Châu cười đáp lại, lập tức đi sang một góc khác, dường như… Nhớ tới chuyện gì đó không vui.
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Lý Nam và ông cụ Lý.
Lý Nam cười vẫy tay với Vu Kiệt, nói: “Tiểu Kiệt! Con lại đây!”
“Vâng!”, Vu Kiệt cũng không từ chối mà đi đến trước mặt Lý Nam.
Lý Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt tự hào nhìn Vu Kiệt, nói: “Bố… Không có gì tặng con, cô chú của con, người thì có quyền, người thì có tiền, bố chỉ tặng con bốn chữ”.
“Con xin lắng nghe ạ”, so với những món quà giá trị kia, đối với mỗi người trẻ tuổi mà nói, những kinh nghiệm của những bề trên cũng là món quà vô cùng giá trị.
Là người gánh vác đời thứ hai của nhà họ Lý, Lý Nam được quan tâm nhất trong cả thủ đô trong suốt mấy chục năm, bốn chữ của ông ấy là điều mà rất nhiều người muốn nghe cũng không có cơ hội!
Lý Nam giơ bốn ngón tay lên, lần lượt nói:
“Tri!”
“Hành!”
“Ngôn!”
“Định!”
“Tiểu Kiệt! Bất luận là những người bề trên thế hệ cũ hay là người nói về triết học thời nay thì đều phải làm theo bốn chữ này. Nhưng con phải hiểu, phần lớn người trên thế giới này ngoài thánh nhân đều không thể làm trọn bốn chữ này. Ngược lại, yêu cầu bản thân quá đáng lại là sự bó buộc”.
“Con người có được có mất, bố sẽ không yêu cầu con quá đáng, cũng không hy vọng con đạt đến trình độ nào. Bố chỉ hy vọng con có thể là chính mình. Vì vậy sau chữ “Hành” bố mới sửa thành “Định”. Người con trai một khi đã nói ra thì nhất định phải làm”.
“Hy vọng con có thể làm được, biết bản thân muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn trở thành người như thế nào, sau đó chịu trách nhiệm về lời nói và hành vi của mình. Tiểu Kiệt! Con quay về rồi, bố thật sự rất vui”.
Mấy câu nói xuất phát từ đáy lòng, lúc này là phó thác của bề trên với thế hệ sau.
Vu Kiệt trầm ngâm hồi lâu và ghi nhớ những lời này.
Anh quay đầu lại nhìn về các bề trên của mình. Những người thân mà mình không có mặt ở đây suốt 25 năm, có người xa có người lạ. Anh hiểu được, đây mới là nơi thật sự thuộc về anh.
Đây… Là nhà của anh!
Anh thừa nhận rồi!
“Con… Con cảm ơn bố”.
“…”, Lý Nam.
Lúc này… Những giọt nước mắt rơi xuống, ông gật đầu nói: “Ngoan lắm!
- ---------------------------