Trên đời này luôn có những người khi bản thân họ trở nên giàu có liền coi thường những người bên cạnh mình trước đây, coi thường những người mà họ đã từng không sánh bằng và coi thường...tất cả những người kém cỏi hơn họ!
Họ thậm chí không nghĩ rằng bản thân mình có lỗi hoặc hành vi của họ tồi tệ đến thế nào.
Họ cho rằng những điều này đều là lẽ đương nhiên.
Nhưng khi họ phát hiện ra bản thân đã sai quá sai, người mà trước đây họ không coi ra gì chớp mắt lại trở thành ông chủ lớn có thể một tay bóp chết họ, đến lúc đó họ sẽ thay đổi cách cư xử như bình thường, bất kể giá nào cũng đi nịnh nọt lấy lòng, mất đi tôn nghiêm, mất đi nguyên tắc!
Rõ ràng Vương Huệ chính là loại người này.
Khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ của Dương Cẩm Tú xem cô ta như một người lạ, Vương Huệ hoảng sợ, vội vàng bước tới và giải thích: “Cẩm Tú...Cẩm Tú...tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, cậu đừng như vậy. Chúng ta vẫn là bạn học mà, đúng không! "
"Bạn học?"
Dương Cẩm Tú lẩm bẩm, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cô không xứng nhắc hai chữ này với tôi, nếu cô xem tôi là bạn học thì tại sao lại vu oan cho tôi ở yến tiệc nhà họ Đổng?"
"Vương Huệ, cô thật sự khiến tối rất ghê tởm. Nếu tôi đoán không lầm thì cô đến tìm tôi là vì Vu Kiệt đúng không! Chính hôm ở khách sạn Holy Sky cô đã nghe được vị giám đốc kia xưng hô với Vu Kiệt, cho nên mới đến lấy lòng tôi đúng không!"
“Không…không phải như vậy đâu…Cẩm Tú…cậu đừng nghĩ tôi như vậy…Tôi không phải loại người như vậy”. Vương Huệ liên tục lắc đầu.
"Không phải sao?"
Ánh mắt Dương Cẩm Tú vừa bi thương vừa có chút tức giận: "Cô đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, thật sự không phải sao?"
“Cẩm Tú...”
Tự hỏi chính bản thân mình, có phải là loại người như thế không?
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Vương Huệ liền thay đổi, lập lức vô cùng khó xem.
Loại người nào?
Nhìn lại mỗi một chuyện đã xảy ra trước đó, Vương Huệ không đủ mặt dày để nói những lời này.
Bản thân thực sự không phải là loại người như vậy sao?
Cô ta chính là như vậy!
Nhưng cô ta lại không muốn thừa nhận điều đó.
Cô ta ngẩng đầu lên, đột nhiên điên dại nói: "Tôi sẽ thay đổi...sẽ thay đổi. Là con người không phải bậc thánh hiền ai có thể không mắc lỗi, Cẩm Tú, tôi nhất định sẽ thay đổi. Chúng ta vẫn có thể là bạn tốt của nhau phải không! Cậu giúp tôi đi, giúp tôi đi mà, tôi không còn nơi nào để đi nữa, thật sự là không còn nơi nào để đi nữa rồi, cả thủ đô này tôi chỉ còn lại một người bạn tốt là cậu mà thôi, nếu cậu không giúp tôi thì tôi chỉ có thể ngủ ngoài đường mà thôi".
“Ngoài đường?”
“Vương Huệ, cô không cảm thấy bản thân đang bắt cóc đạo đức sao?”
Dương Cẩm Tú cảm thấy nực cười.
Kết cục như ngày hôm nay là do cô tự mình chuốc lấy, liên quan gì đến tôi?
Về lý, tôi không có nghĩa vụ phải giúp cô!
Về tình...
Từ sau khi xảy ra chuyện ở yến tiệc nhà họ Đổng, quan hệ giữa bọn họ đã không còn có thể gọi là bạn học thời đại học nữa rồi, ngay cả "bạn bè" cũng không thể!
Về tình về lý, Vương Huệ đều không xứng!
“Không phải bắt cóc đạo đức...Cẩm Tú...tôi xin cậu, tôi cầu xin cậu...”
"Cô Dương, mời cô lập tức vào tứ hợp viện! Để tránh cô ta làm hại cô, xin đừng làm chúng tôi khó xử". Vì nghĩ đến sự an toàn của ông cụ Lý ở tứ hợp viện, một chiến sĩ không dám để người phụ nữ lạ mặt này ở lại đây quá lâu nói.
“Đừng...đừng đi, đừng đi!”
Khi nghe thấy Dương Cẩm Tú sắp đi vào tứ hợp viện, Vương Huệ cảm thấy tất cả hy vọng của mình dường như sắp tan thành mây khói thì lập thực trở nên căng thẳng, đồng thời giằng co dữ dội.
Cũng may năm người chiến sĩ này không thả Vương Huệ ra, lập tức giữ chặt không cho cô ta làm bậy!
Nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô ta, trong lòng Dương Cẩm Tú...liền dấy lên một nỗi buồn không thể giải thích được...nhìn thấu lòng người...
Đây chính là chuyện thường xuyên xảy ra trong vòng xoáy thủ đô.
Cô thở dài, trong lòng cũng hiểu rõ địa vị của ngôi nhà tứ hợp viện này trong nhà họ Lý, cô không muốn vì bản thân mà làm loạn sự bố trí sắp xếp của tứ hợp viện, hơn nữa Vương Huệ và cô...đã không còn quan hệ gì rồi!
Mặc dù tôi là người tốt, nhưng lòng tốt của tôi chỉ trao cho những người đối xử tốt với tôi.
Nếu như cô tốt với tôi thì tôi ắt sẽ tốt với cô!
Nếu như cô gây thù chuốc oán với tôi thì đừng trách tôi vô tình!
“Vậy thì phiền các anh rồi!”
Cô bưng một bình trà, quay người bỏ đi.
“Tách!”
Vương Huệ hoảng hốt: "Cẩm Tú...Cẩm Tú...Cậu không thể cứ như thế bỏ mặc tôi không quan tâm, chúng ta là bạn học, là bạn học mà, cậu không thể giương mắt nhìn tôi lang thang ngoài đường không có nơi nào để đi..."
"Dương Cẩm Tú...cô không được đi, dừng lại cho tôi, dừng lại, cô phải nghe tôi nói, Dương Cẩm Tú, lúc học đại học cô không phải là người nổi tiếng tốt bụng nhất sao? Tại sao cô không quan tâm tôi...Dương Cẩm Tú..."
“Dương Cẩm Tú...”
Vương Huệ càng hét lớn, bóng cô càng xa dần.
Bên tai không ngừng vang vọng tiếng gào thét của Vương Huệ, lúc bắt đầu thì từ bỏ tôn nghiêm mà cúi mình cầu xin, dần trở nên điên cuồng, mất đi lý trí, giọng nói kích động xen lẫn nhiều cảm xúc tiêu cực khác nhau.
Dương Cẩm Tú chầm chậm đi đến cổng lớn rồi dừng lại, cô suy nghĩ một lúc rồi quay lại, nhìn một lần cuối.
"Cẩm Tú...", trong lòng Vương Huệ lại bắt đầu nhen nhóm vài tia hy vọng, nhưng giây tiếp theo...Dương Cẩm Tú lại đứng cách đó hơn chục mét hét lên.
“Vương Huệ, đến bước đường cùng như ngày hôm nay, đều là do cô tự mình chuốc lấy!”
"Bản chất con người là tốt, nhưng cô lại hướng ác, hãy nhớ câu này, việc người làm, trời đang xem!"
“Không phải không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!”
“Cô tự mình lo liệu đi!”
Nói xong những lời này, Dương Cẩm Tú không hề quay đầu nhìn lại, cô bước chân rời đi, bóng lưng dần khất sau cổng lớn của tứ hợp viện.
Xoẹt!
Giây phút đó, Vương Huệ cảm giác như mình đang bị chế giễu vậy...
Cô ta cảm thấy mình bị chế giễu rồi!
Những lời cuối cùng của Dương Cẩm Tú hệt như dáng vẻ bậc trên đang giáo dục con cái vậy.
Đồng tử của cô ta hơi co lại, căn bản không thèm tiếp thu những lời này.
Cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần biến mất trong bóng tối, đột nhiên phát ra một lời giễu cợt.
“Tự lo cho mình...”
"Dương Cẩm Tú...cô làm sao có thể mặt dày mà nói ra những lời như thế...nếu đã không quan tâm tôi thì cần gì ra vẻ trưởng bối mà dạy dỗ tôi chứ, làm như cô lớn hơn tôi mười tuổi không bằng...Cô không phải cũng chỉ là dựa vào một người đàn ông thôi sao? Cô là cái thá gì chứ? Cô là cái thá gì?"
"Dương Cẩm Tú...cô thật tàn nhẫn...cô thật tàn nhẫn...tôi ghim cô rồi...nếu có một ngày nào đó Vương Huệ tôi đạt đến đỉnh cao...ắt sẽ khiến cô phải trả giá cho những hành động của ngày hôm nay...tôi phải băm cô thành trăm mảnh...cả nhà họ Lý này nữa...cả người đàn ông mà cô yêu...đều bị nghiền nát...nghiền nát...hahaha..."
"Báo cáo, mục tiêu bắt đầu có tính uy hiếp, ngữ khí đầy sự nguy hiểm, thỉnh cầu lập tức thi hành trục xuất!"
“Đồng ý thỉnh cầu!”
Vừa dứt lời, năm người chiến sĩ trực tiếp đè vai cô ta xuống, khiêng ra ngoài cho đến khi cách đường chính khoảng 1 km thì mới ném Vương Huệ xuống bên đường.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt hung dữ và điên cuồng của Vương Huệ.
Mưa lất phất rơi, gió thổi vi vu!
Một chiến sĩ nói: "Còn dám bước vào khu vực nhà họ Lý thêm một lần nào nữa. Đừng trách chúng tôi thực hiện lệnh nổ súng. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho cô!"
Trực tiếp trục xuất, đuổi đi!
Nói xong, bọn họ rời đi.
Trong bóng đêm, những lời nói của Dương Cẩm Tú cứ văng vẳng trong tâm trí, Vương Huệ không ngừng nhếch mép cười lạnh, nước mắt hòa cungd những giọt mưa rơi trên khóe mắt.
“Dựa vào cái gì...dựa vào cái gì...”
“Dựa vào cái gì mà cô có thể sống cuộc sống tốt đẹp hơn tôi?”
“Dựa vào cái gì mà cô luôn tìm được người đàn ông tốt hơn?”
“Rõ ràng lúc học đại học cô chỉ là một đứa quê mùa không biết trang điểm...”
“Dựa vào cái gì...”
“Dựa vào cái gì...”
Cũng chính lúc cô ta đang vừa hận vừa khóc, dưới ánh đèn, một bóng người cao lớn, mang theo hơi thở chết chóc bất ngờ xuất hiện!
"Cô muốn phục thù không? Đi cùng tôi, tôi sẽ khiến cô tận mắt nhìn thấy cái chết tên tạp chủng và ả tiện nhân kia!"
Giọng nói lạnh lùng, vô cùng bá đạo!
“Anh là ai...”
“Huyết Cương Bắc Băng – Nham Long!”
...
- ---------------------------