Đệ Nhất Lang Vương

Chương 227: Lật đổ - Một đống phế thải



Trước màn đêm, dưới cái nhìn của một đôi mắt lạnh lùng, tia nắng hoàng hôn cuối cùng cũng theo mặt trời lặn về phía tây!

Ngồi trong Tứ Hợp Viện, ông cụ Lý đặt điện thoại lên bàn.

Từ thế kỉ trước đến nay, nhà họ Lý đã trải qua hàng ngàn năm từ huy hoàng đến suy tàn. Bước ra từ trận đại chiến kia, để giành được địa vị như ngày hôm nay, không phải dựa vào quyền lực và âm mưu, mà là dựa vào khí phách toát ra từ lời nói!

Khí phách đó có một tên gọi.

Đó cũng là lời dạy của tổ tiên nhà họ Lý.

Lý lẽ!

Làm việc phải dựa vào lý lẽ, nếu không có lý, rất khó có thể đứng vững trong thiên hạ!

Triệu Như Tuyết đã đập phá nghĩa trang của bạn gái Trịnh Long, mà Trịnh Long cũng được coi là một nửa người nhà họ Lý, cậu chủ nhà họ Lý ra mặt vì chuyện này, là hoàn toàn có lý!

Người có lý thì sao có thể sai được?

Cũng chính vì có lý lẽ, sau khi nhận được điện thoại của Vu Kiệt vào tối qua, ông cụ Lý đã không do dự mà đồng ý ngay.

Ông cụ nhìn bầu trời đang tối dần đi, nhướng đôi lông mày bạc trắng lên hỏi ông lão quản gia đang đứng đợi bên cạnh: “Mấy năm nay, nhà họ Lý chúng ta đã bao lâu rồi không có hành động gì?”

Lý Hàn trầm tư một lúc: “Từ trước khi cậu Nam bị tai nạn xe, đã gần mười năm rồi ạ”.

“Vậy thì lật chuyển tình thế thôi!”

Ông cụ Lý thản nhiên vẫy tay rồi nói.

“Lật chuyển tình thế?”, Lý Hàn giật mình, sau đó vẻ mặt vui mừng: “Ông chủ, nếu muốn lật chuyển tình thế, sợ rằng phải giết rất nhiều người”.

“Có một số người, quả thật đã đến lúc phải lăn xuống khỏi vị trí đó rồi”.

“Tôi hiểu rồi, ông chủ!”

“Đợi đã”.

“Ông chủ, ông còn điều gì căn dặn?”

“Nói với mấy thằng nhóc đang nắm quyền, giang sơn năm đó tôi và những ông lão kia dùng cả đời để giành được, là để cho người dân sinh sống, không phải để nuôi lũ sâu bọ chỉ biết ăn mà không làm việc. Nếu như bọn chúng không quản lý được, vậy thì để người khác đến quản, ông Lý này dù đã già rồi, nhưng Lưu Mặc Sinh vẫn còn chưa già đâu, súng dù nặng nhưng dao chưa cùn, cẩn thận lại bất ngờ bị con dao này giết chết ở thủ đô!”

“Vâng!”





Sau khi bị Lâm Dực cúp máy, một tiếng gầm vang lên từ tòa nhà văn phòng trụ sở Hộ Thành Bộ.

“Bụp!”

Hàn Mặc ném điện thoại vào tường, hai mắt lồi lên vì tức giận.

Lâm Dực này… hắn… hắn lại dám không coi minh ra gì!

Hắn tưởng rằng hắn là ai chứ!

“Tức chết tôi rồi…”

Hàn Mặc nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, nghĩ đến ba phút sắp trôi qua, hắn không do dự nữa, dùng điện thoại bàn với thân phận của mình gọi điện đến thành phố Giang Thành!

“Tít tít tít…”

Thành phố Giang Thành, trong một phòng làm việc trang trọng và uy nghiêm, Trương Thế Đào nhấp một ngụm trà, ngâm nga nho nhỏ giai điệu một bài hát.

Ông ta cầm lấy điện thoại đang để bên cạnh lên: “Alo?”

“Trương Thế Đào, là tôi đây, Hàn Mặc ở Hộ Thành Bộ thủ đô!”

Hàn Mặc vừa mở miêng liền nói rõ thân phận của mình.

Đồng tử Trương Thế Đào hơi co lại: “Hóa ra là đội trưởng Hàn, có chuyện gì vậy, tại sao nửa đêm rồi còn gọi điện thoại cho tôi?”

“Ông biết rồi còn cố tình hỏi!”

Hàn Mặc hừ lạnh một tiếng: “Liên quan đến việc của cháu dâu tương lai nhà Hiên Viên đập phá nghĩa trang của người khác, chắc là ông biết rồi đúng không!”

Trương Thế Đào nghe vậy cười nhẹ: “Đương nhiên là tôi biết rồi, việc này đã gây chấn động như vậy cơ mà, bây giờ tro cốt của lão Triệu không có chỗ nào để chôn, ngoài ra tôi đã chuyển hết toàn bộ dữ liệu của camera giam sát cho Lâm Dực của Hộ Thành Bộ các anh rồi, ông gọi điện cho tôi là có ý gì?”

“Không có ý gì! Trương Thế Đào, tôi và ông cùng tốt nghiệp khoa luật, ông cũng biết, có một số việc nằm ngoài quy định của pháp luật, tôi cũng vừa nói rất rõ ràng rồi, cô Triệu kia là cháu dâu tương lai của nhà Hiên Viên!”

“Mà mấy phút trước, Lâm Dực mang theo chứng cứ mà ông đưa, đi bắt cô ta, còn dung túng cho kẻ hành hung Hiên Viên Khánh, tiếng tăm của nhà Hiên Viên, không cần tôi nói thì ông cũng biết đúng không!”

“Tôi biết”. Trương Thế Đào đương nhiên hiểu rõ, ông ta càng hiểu hơn, người đã hành hung Hiên Viên Khánh, là Vu Kiệt, đó là người được ông Lưu vô cùng coi trọng, là người thanh niên có thân phận bí ẩn.

Dừng lại một chút, ông ta nói: “Chuyện này có vấn đề gì sao? Bắt người theo pháp luật, không phải là rất đúng sao?”

“Đúng?”

Hàn Mặc nheo mắt: “Ông là đang muốn chống lại nhà Hiên Viên đúng không?”

“Tôi không hề nói như vậy, tôi chỉ nói, bắt người theo pháp luật là việc hợp tình hợp lí, còn về người hành hung, theo tôi thấy, chắc chắn là có nguyên nhân!’, ông ta dùng một lời nói nói lên sự thật, nghe Trương Thế Đào nói xong vẻ mặt của Hàn Mặc trầm xuống.

“Trương Thế Đào, đừng trách tôi không cho ông cơ hội cuối cùng, lập tức thu hồi chứng cứ, nói chứng cứ là giả mạo, như vậy còn có đường sống, nhà Hiên Viên không phải là những người ông có thể chọc vào, đừng quên, ông cụ nhà Hiên Viên vẫn đang còn sống đấy”.

Đã nói đến nước này, Hàn Mặc cũng đi thẳng vào vấn đền luôn.

Nhưng…

Một giây sau…

Lời nói của Trương Thế Đào khiến hắn ta kinh sợ.

“Tổ trưởng Hàn, không cần mang ông cụ nhà Hiên Viên ra dọa tôi, vô dụng thôi, ông cụ nhà Hiên Viên có thể lợi hại hơn ông cụ Lý sao? Còn có người mới quay trở lại sau năm năm nghỉ hưu, ông Lưu?”

“Ông có ý gì?”, Hàn Mặc lập tức cảnh giác.

Hắn ta nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Anh tự đi mà tìm hiểu! Đội trưởng Hàn, bảo trọng”. Nói xong, Trương Thế Đào bấm ngón tay rồi ngắt điện thoại.

“Tút… tút…”

Lại bị ngắt điện thoại rồi.

Hàn Mặc lúc này không thể kìm lòng được.

Một Trương Thế Đào ở Giang Thành nho nhỏ, lại dám không nghe lời hắn ta!

Xét về địa vị, hắn ta ở thủ đô cao hơn nhiều so với Trương Thế Đào.

Hắn vừa định gọi lại để ép Trương Thế Đào rút lại chứng cứ khiến Lâm Dực thả người, thì chuông điện thoại lại vang lên!

Thịt trên mặt hắn ta run lên: “Gíam đốc… giám đốc Thâm…”

“Mọi việc làm đến đâu rồi?”, Hiên Viên Thâm nói với giọng điệu uy hiếp.

“Gíam đốc… giám đốc Thâm…, tôi xin lỗi… Thằng nhóc Lâm Dực đó không hợp tác… hắn đã cầm chứng cứ do Trương Thế Đào ở Giang Thành đưa đến… tôi… tôi không có cách nào. Tôi gọi điện thoại cho Trương Thế Đào… ông ta cũng không hợp tác… giám đốc Thâm……”

“Đừng nói nhiều lời thừa thãi, đại ý chính là cậu đã không làm được việc đúng không?”

“Gíam đốc… giám đốc Thâm… tôi”

“Không cần giải thích nữa, đồ vô dụng!”

“Tút”.

Không đợi hắn ta nói xong, Hiên Viên Thâm đã ngắt điện thoại, thay vào đó, ông ta gọi điện thoại cho một ông già đã nghỉ hưu, người nắm quyền trong sáu lĩnh vực bao gồm cả Giang Thành.

Cùng lúc đó, Trương Thế Đào, người đã ngắt máy, đang phát lại đoạn ghi âm.

Sau khi xác định những từ khóa trong đoạn hội thoại có thể hủy hoại tương lai của Hàn Mặc, ông ta lại gọi một cuộc điện thoại khác.

“Tút tút…”

“Alo, Tiểu Trương à, muộn như vậy còn gọi điện thoại đến, có việc gì sao? Tôi vừa mới xem xong tài liệu về khi vực Đông Lục, thật mệt mỏi…”

“Thầy, làm phiền thầy rồi, em có chuyện này muốn nói với thầy một tiếng!”

“Thật sự có chuyện sao? Cậu nói đi! Có thể khiến cho cậu phải đích thân gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn không phải chuyện nhỏ!”, ở đầu bên kia, một người đàn ông có thẩm quyền kiểm duyệt bất cứ người nào trong nước, vẻ mặt nghiêm nghị trở lại.

“Thầy, em muốn tố cáo, tổ trưởng nhân sự Hộ Thành Bộ thủ đô Hàn Mặc…”

“…”

Cùng lúc đó, trong những khu nhà xa hoa dưới chân núi Tây Kinh, ông cụ Lý một lời truyền đến, nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.

Ngoài ra, vì Hiên Viên Thâm vận dụng những mối quan hệ khi còn làm việc của ông cụ Hiên Viên, bắt đầu hình thành các thế lực, bị cuốn vào cơn bão này!

Hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác ông ta không những gọi đến Giang Thành, gọi đến thủ đô, mà còn gọi cả đến Hộ Thành Bộ!

Bão nổi lên, tất cả đều vì hành vi ích kỷ và vô lý của Triệu Như Tuyết!

Dưới cơn bão, không có chiếc lá nào là vô tội.

Mà nhà Hiên Viên cũng sẽ phải trả một cái giá đắt cho hành động ngu ngốc để bảo vệ cháu dâu tương lai của mình!

Người có lí lẽ sẽ được mọi người ủng hộ!

Kẻ không có lý, mọi sự khó thành!

Bão đang nổi lên… mây ở thủ đô cũng đang nhiều dần…

Nhà họ Lý đang chuẩn bị lật chuyển tình thế - lật đổ một đống phế thải!

- ---------------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv