Buổi tối, tất cả thành viên của Mật Điệp Tư theo mệnh lệnh của ông cụ Lý, tập trung ở cửa khu nhà Tứ Hợp Viện của nhà họ Lý, hàng loạt những chiếc xe sang trọng đi đến, họ lên xe, tiến về phía sân bay thủ đô.
Khí thế thật lớn!
Vô cùng long trọng!
Trước bảy giờ, Vu Kiệt cùng với Trịnh Long đến nghĩa trang Đào Hương Giang đã bị phá hủy một lần nữa, đặt hài cốt của Mộ Viên Viên vào trong đó, thắp hương. Khi rời đi, còn cảnh cáo người phụ trách nghĩa trang!
Nếu ai dám phá nghĩa trang này một lần nữa, tập đoàn nghĩa trang Đào Hương – sẽ bị tiêu diệt!
Sau đó họ rời đi, đi thẳng đến sân bay số một Giang Thành.
Sau khi Vu Kiệt gọi điện thoại, máy bay tư nhân đi đến thủ đô đã sẵn sàng.
Vu Kiệt nắm tay Dương Cẩm Tú, trên người mặc một chiếc áo phông màu trắng và chiếc quần dài màu xanh bộ đội, từ lối đi đặc biệt ở sân bay, bước đi mạnh mẽ cùng với Trịnh Long, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, đi vào sân bay.
Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh!
…
…
“Bùm bùm bùm…”
“Tránh ra tránh ra, trong vòng bán kính 2km, dọn sạch tất cả các con đường cho tôi, đóng cửa ra phía đông, dựng hàng rào cảnh giới lên!”
“Người không phận sự, nhanh đi ra ngoài!”
“Nhanh lên, nhanh chân lên!”
Trong khoảng hai tiếng đồng hồ, một loạt những chiếc xe ô tô sang trọng lần lượt đến sân bay thủ đô, tất cả những nhân viên ở bên trong mặc đồng phục, trong thời gian ngắn nhất đến trước cửa, đóng lại năm lối vào!
Cùng lúc đó, trục đường chính trong vòng 2km gần sân bay, đều được dọn dẹp sạch sẽ theo lệnh của ai đó, ngoại trừ đoàn xe kia, không ai được vào.
Sau khi làm xong những việc này, tất cả thành viên Mật Điệp Tư xuống xe, theo lối đi đặc biệt đến trước sân bay, chờ đợi sự xuất hiện của người đó.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả hành khách ngồi ở phòng chờ đều hít vào một hơi khí lạnh.
“Đây là thế trận gì vậy? Chẳng lẽ là có nhân vật lớn nào đó sắp tới?”
“Các con đường đều được dọn dẹp sạch sẽ, trời ạ, đây chính là thủ đô cơ mà!”
“Đúng vậy!”
“…”
Tiếng thảo luận bàn tán vang lên.
Trong mắt của mỗi người, trừ sự sửng sốt, tất cả đều là tò mò.
Bọn họ cảm thấy kì lạ, không biết là nhân vật lớn như thế nào mà có thể khiến cho người phụ trách sân bay coi trọng như vậy!
Bọn họ tò mò không biết thế lực lớn nào đứng sau người đó!
Bọn họ càng kích động hơn, người đó bao giờ thì tới đây!
Mà đúng lúc này, người đó đến rồi!
Trên bầu trời, dưới ánh trăng vàng nhạt, một chiếc máy bay tư nhân đang hạ cánh từ xa, sải cánh bay chậm lại như một con đại bàng.
Đứng trước đội hình Mật Điệp Tư đang xếp thành hàng là thủ lĩnh của Mật Điệp Tư, Ưng, vẻ mặt vui mừng!
Cuối cùng – cũng đến rồi!
“Cháu trai đích tôn mà nhà họ Lý đợi suốt hai mươi lăm năm!”
Rất nhanh, hai chiếc xe phun nước của sân bay tiến đến, chiếm hết hai bên đường băng, đây là “lễ vật” mà sân bay thủ đô chuẩn bị để đón tiếp khách quý!
Ngụ ý: Cá chép hóa rồng!
Dưới ánh nhìn của tất cả thành viên Mật Điệp Tư, máy bay tư nhân từ từ hạ cánh ở điểm xa nhất của sân bay, sau khi lao tới với tốc độ rất nhanh khoảng ba bốn trăm mét, cuối cùng máy bay cũng giảm dần tốc độ, từ từ dừng trước mặt đội hình.
Nhân viên sân bay lập tức nối hành lang với cửa máy bay, một giây sau nhân viên phi hành đoàn trên máy bay mở cửa ra.
“Anh Kiệt, đến rồi!”
Trịnh Long đứng lên, đi đến đứng trước cửa máy bay.
Vu Kiệt lướt qua đầu, nhìn ra ngoài qua cửa sổ máy bay.
Thủ đô, nơi phồn hoa bậc nhất đất nước, tài, quyền, thế, mọi mặt đều phát triển thịnh vượng nhất!
Đây chính là – thủ đô!
“Cẩm Tú…”
Vu Kiệt vẻ mặt tươi cười nhìn Dương Cẩm Tú.
“Vu Kiệt, sắp gặp được người thân rồi, có phải anh rất căng thẳng không?”, Dương Cẩm Tú cũng cười, hỏi.
“Không căng thẳng!”, Vu Kiệt lắc lắc đầu, nói xong, đứng dậy nắm tay cô, từng bước đi về phía cửa máy bay.
Vừa bước ra đến cửa máy bay, cảnh tượng ở sân bay đập vào mắt Vu Kiệt, cách đó không xa, một giọng nói hùng hồn lập tức truyền đến.
“Mật Điệp Tư!”
“Tất cả thành viên!”
“Chào – cậu chủ!”
Soạt soạt!
Âm thanh đó giống như nước lũ không ngừng, truyền khắp sân bay.
Cùng với lời chào trân trọng này, cách đó vài chục mét, tất cả thành viên Mật Điệp Tư, vạn người như một, chỉnh tề quỳ một chân xuống, đồng loạt cúi đầu!
Giờ phút đó, sân bay – tĩnh lặng.
Trong tòa nhà cuối cùng cách đó vài trăm mét, những người tò mò đứng nhìn, lập tức bịt chặt miệng.
Cuộc thảo luận bị dừng lại đột ngột, xuất hiện trong ánh mắt của họ là trấn kinh, bàng hoàng, không thể tin được!
Đó là một người trẻ tuổi ăn mặc giản dị và bình thường.
Chỉ là, trong khi bị sốc, bọn họ không quan tâm.
Vào lúc Mật Điệp Tư quỳ xuống, Trịnh Long đứng sau lưng Vu Kiệt, cũng một tay chống lưng, quỳ xuống, cung kính nói: “Anh Kiệt, chào mừng anh về nhà!”
Nhà…
Về nhà rồi sao…
Đây chính là… nhà sao?
Trong lòng không biết đây là cảm xúc gì, Vu Kiệt thở dài, dù ở biên giới đã trải qua vô số mưa gió, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút gợn sóng.
“Đứng lên đi!”
“Cảm ơn cậu chủ!”
Soạt soạt!
Tất cả thành viên Mật Điệp Tư, đồng loạt đứng dậy, nghiêm trang.
Sau đó, Ưng bước nhanh về phía trước.
Vu Kiệt bước xuống khỏi máy bay.
“Cậu chủ, ông chủ đã dặn, kể từ khi cậu quay trở về thủ đô, Mật Điệp Tư sẽ do cậu làm chủ!”
“Tôi là Ưng, cậu gọi tôi Lão Ưng là được!”
Lão Ưng nói.
“Cảm ơn!”
Nghe thấy những lời này, đứng sau lưng Vu Kiệt, Trịnh Long cảm thấy vô cùng cảm kích anh ta.
“Ông nội đâu…”
“Ở khu nhà Tứ Hợp Viện, ông ấy đang đợi cậu, ngoài ra, bố cậu – ông Nam… cũng đang đợi cậu!”
“Cậu định nghỉ ngơi ở khách sạn nhà họ Lý trước, hay là…”
Lão Ưng đang muốn hỏi, Vu Kiệt đã nói luôn: “Đi đến nhà họ Lý trước! Cẩm Tú”.
Nói xong, anh dừng lại một chút, nhìn về phía Dương Cẩm Tú: “Em đến khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi anh, đã muộn lắm rồi!”
“Vâng”. Dương Cẩm Tú gật gật đầu, hôm nay là ngày về nhà, cô biết, ông cụ Lý, còn có người mà ông cụ nói là thiên tài của nhà họ Lý, cũng chính là bố của Vu Kiệt, chắc chắn là có rất nhiều điều muốn nói với anh!
Cô ở đó, có chút không thích hợp.
Nói xong, Lão Ưng cử người đưa Dương Cẩm Tú rời khỏi sân bay, về khách sạn nhà họ Lý ở trung tâm thủ đô.
Sau đó, anh ta dẫn Vu Kiệt đi về khu Tứ Hợp Viện nhà họ Lý.
…
…
Lúc đó, ở nhà họ Lý, ông cụ Lý và Lý Nam đều nở nụ cười hài lòng.
“Tiểu Nam à…”
“Bố!”
“Sắp được gặp Tiểu Kiệt rồi, con có căng thẳng không?”
“…”, Lý Nam.
Ông ta cười khổ một tiếng: “Bố nói xem?”
- ---------------------------