Hiện tại, Matsumoto Ichiro đã dập đầu được ba cái.
Trên ót hắn ta đã có vết máu bầm, phía sau đầu cũng sưng lên.
Hắn ta hung hăng trừng mắt với Vu Kiệt.
Advertisement
“Ngu ngốc! Không chỉ riêng mày, mà toàn bộ người của Thượng Võ đường, tao đều sẽ…”
“Bốp!”
Còn chưa kịp nói hết câu, sống đao trong tay Vu Kiệt đã quất thẳng vào mặt hắn ta.
Đầu Matsumoto Ichiro lệnh sang một bên, miệng trào ra máu tươi.
Trên mặt đất còn có mấy cái răng gãy.
Miệng Matsumoto Ichiro toàn là máu, hai mắt hắn đỏ thẫm.
Hắn muốn tiếp tục mắng Vu Kiệt, nhưng lại không có cơ hội.
Vu Kiệt cao giọng quát: “Tiếp tục dập đầu nhận lỗi!”
“Bốp!”
Anh lại tiếp tục dùng sóng đao vỗ mạnh lên gáy Matsumoto Ichiro.
Sức mạnh to lớn khiến đầu Matsumoto Ichiro gục sâu xuống hệt như một cái lò xo.
Matsumoto Ichiro lại lần nữa nằm rạp xuống đất, đầu hắn ta chảy máu ròng ròng.
Lúc này, hắn ta chẳng khác nào một kẻ tàn phế, không ngừng phun máu.
Cảnh tượng này đã chấn nhiếp toàn trường.
Vu Kiệt trực tiếp dùng hành động mạnh mẽ để nghiền ép Matsumoto Ichiro.
Hình ảnh đó hoàn toàn đối lập với cảnh Matsumoto Ichiro ám toán hai người của Thượng Võ đường.
Những khán giả có mặt ở đây đều bị cảnh tượng này làm kinh sợ.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng sẽ nhhìn thấy người bản địa chèn ép Thượng Võ đường, sau đó giết chết, không ngờ kết cục lại hoàn toàn trái ngược.
Càng xem bọn họ càng thấy khó chịu, có cảm giác như… như là đánh mất thể diện của nước Tịch.
“Thôi dẹp đi… đây là lôi đài sinh tử, sao phải xin lỗi, không cần thiết!”
“Đúng đấy, không phải chỉ đánh thắng một tên của tổ chức Yamaguchi thôi sao, có gì hay ho mà vênh váo vậy chứ!”
“Ở Đông Thành này, tổ chức Yamaguchi sao có thể sợ một kẻ như hắn?”
Rất nhiều người xì xào bàn tán.
Người của Thượng Võ đường vốn đang rất phấn khích vì Vu Kiệt, nghe vậy, cả đám đều trợn trừng mắt, trong mắt toàn là khiêu khích.