Có một người lẩm bẩm, khóe môi không ngừng run rẩy, hai chân mềm nhũn không còn chút sức lực quỳ xuống, ngồi bệt trên mặt đất.
Hắn ta bị cảnh này dọa sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng, không biết bản thân đang ở đâu, cần phải làm gì!
"Đây là cường giả phong Vương của Huyết Cương Bắc Băng chúng ta đấy! Tại sao? Tại sao lại bị kẻ địch đánh bại...đánh bại một cách triệt để như vậy!"
Một người khác cũng nhìn chòng chọc về phía Lưu Mỗ, ánh mắt lộ vẻ không cam tâm.
"Bây giờ hậu thuẫn mạnh nhất chúng ta đã chết, chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta sắp chết rồi sao?"
Còn có một người khác đưa tay lau nước mắt nước mũi, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Chết, thật sự sẽ chết sao!”
“A!”
“Mau chạy thôi!”
Lúc này, ngày càng có nhiều người giật mình, sực tỉnh sau cuộc chiến lúc này.
Bọn họ vội vàng chạy về phía xa, sợ sẽ bị giết.
Nhiều người vô cùng thảm hại, không còn vẻ huênh hoang như trước nữa.
Còn có rất nhiều người lúc nãy nói vô số lời khó nghe, mắng chửi đối phương, bây giờ chạy càng nhanh hơn, sợ bị báo thù.
Có điều, đối mặt với những người đang cố chạy trốn này, Lưu Mỗ không có phản ứng gì cả.
Nếu là truy sát thì chỉ cần một ý nghĩ là xong.
Lưu Mỗ là cường giả phong Vương, vượt qua được lôi kiếp, đối với ông ta mà nói, sinh mạng của những người này chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.
Nhưng, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ cuối cùng cũng phải được kết thúc hoàn hảo.
Ông ta chậm rãi liếc mắt nhìn sang phía Phong Thanh Dương.
“Một tên cũng không tha!”
Lưu Mỗ hờ hững nói, giọng nói lạnh băng, giống như bùa đòi mạng đến từ Cửu U vậy.
Phong Thanh Dương gật đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nên thu tiền lãi rồi.
Lưu Mỗ không muốn làm chuyện này là vì thể diện.
Nhưng Phong Thanh Dương không cần thể diện.
Một người đến đòi nợ, còn cần gì thể diện chứ.
Lĩnh vực trói buộc trên người Phong Thanh Dương đã biến mất từ lâu, ông ta chậm rãi tiến về phía trước.