Thượng Quan Phiệt vội vàng bước đến hỏi, ánh mắt ông ta lộ vẻ chờ mong.
“Cậu chủ nói… không gặp!”
Quản gia nói đúng sự thật, giọng không kiêu ngạo cũng không nịnh hót.
“Không… không gặp?”
Sắc mặt Thượng Quan Phiệt thoáng cái trở nên trắng bệch, không còn chút máu.
Miệng ông ta há to, lắp bắp lặp lại hai chữ kia.
Mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh, trông có vẻ rất lo lắng.
“Không gặp? Sao lại không gặp?”
“Hắn muốn bức nhà Thượng Quan vào đường cùng sao?”
“Cháu của tôi phải làm sao bây giờ? Cháu của tôi phải làm sao bây giờ?”
Hai tay Thượng Quan Phiệt run run, ánh mắt trông mong nhìn về phía quản gia.
Tuy nhiên, quản gia vẫn đứng yên tại chỗ, dường như tất cả không hề liên quan đến ông ta.
Những chuyện mà nhà Thượng Quan đã làm với Vu Kiệt, sao quản gia có thể không biết chứ?
Cho nên khi Thượng Quan Phiệt đến tìm cậu chủ của mình, ông ta cảm thấy rất khó hiểu, không biết rốt cuộc người này muốn gì.
Có điều, một câu “Không gặp!” của Vu Kiệt rất dứt khoát, nếu là người bình thường e là không đủ can đảm để nói vậy.
Nhưng ai bảo anh là tôn thái tử nhà họ Lý cơ chứ?
“Ông vào thông báo lần nữa, tôi là gia chủ nhà Thượng Quan - một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô đấy, là một nhân vật lớn có khả năng khiến thủ đô xoay chuyển!”
“Hắn dựa vào cái gì mà dám không gặp tôi! Chưa hết, dù gì tôi cũng là bậc cha chú, là trưởng bối của hắn đấy!”
“Ông đi mau đi, đi ngay bây giờ!”
Thượng Quan Phiệt bắt đầu nóng nảy… liên tục thúc giục quản gia, càng lúc càng lớn tiếng.
Thế nhưng, quản gia vẫn không đi.
Bởi vì cậu chủ nói không gặp thì chính là không gặp.
Mối thù giữa nhà họ Lý và nhà Thượng Quan có thể nói là rất sâu đậm.
Ông ta cũng không muốn lội vào vũng nước đục này, tự chuốc lấy phiền toái.
Thấy quản gia vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Phiệt càng thêm sốt ruột.
Nhưng ông ta lại không dám động tay, chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại trong sảnh.