"Mẹ ơi, thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, máy bay gặp sự cố, con rơi xuống biển rồi dạt vào bờ, nhưng may mắn có người tốt bụng đã cứu con".
"Vẫn có rất nhiều kẻ xấu muốn đối phó con, muốn giết con".
"Nhưng con không sao, bọn chúng đều không đạt được ý muốn".
“Mẹ ơi, bây giờ con sống rất tốt, con sắp được gặp ông ngoại rồi”.
“Mẹ nhất định cũng rất muốn gặp ông ngoại phải không ạ?”
“Mẹ yên tâm đi ạ!”
“Con nhất định sẽ thay mẹ chăm sóc ông ngoại chu đáo, con cũng muốn cảm ơn mẹ!”
“Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã cho con trở thành người nhà họ Lý, cảm ơn mẹ đã đưa con đến thế giới này để gặp được cô ấy”.
Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đứng trước ngôi mộ này rất lâu.
Anh đã tâm sự rất nhiều rất nhiều chuyện.
Dương Cẩm Tú ở bên cạnh im lặng lắng nghe, nhìn chằm chằm tấm bia mộ.
Cô đang nghĩ, người mẹ có thể sinh ra một người ưu tú như Vu Kiệt, rốt cuộc là một người phụ nữ vĩ đại như thế nào?
Đôi mắt của Vu Kiệt trông rất giống mẹ anh.
Nhà họ Lý lại một lần nữa được đoàn tụ, mọi người tụ họp đông đủ cùng nhau ăn cơm.
Ông cụ Lý cũng vui vẻ tận hưởng giây phút đoàn viên ngắn ngủi này.
Ông cụ hiểu rõ, cơ hội được tham gia những cuộc tụ họp như thế này càng ngày càng ít rồi.
Sau này, đến lượt Lý Nam sẽ thay ông cụ.
Sau khi mọi người ăn uống xong thì bắt đầu trở nên bận rộn.
Ai cũng có những công việc riêng của mình.
Sáng ngày hôm sau.
Lý Châu và Mục Vực đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng, cuối cùng cũng có thể thực hiện nguyện vọng đi du lịch.
Vốn dĩ bọn họ đã có kế hoạch cả rồi, nhưng vì chuyện của Vu Kiệt nên đã lùi lại.
Cuối cùng bây giờ cũng xem như có thời gian rảnh, có thể yên tâm vui vẻ đi chơi cùng Mục Tiểu Vũ.
Đây cũng chính là mong ước của Mục Tiểu Vũ.
Mới sáng sớm, ba người đã đến chào tạm biệt, sau đó liền rời đi.
Có lẽ lần này bọn họ sẽ đi rất lâu.
Lý Hòa cũng chia tay mọi người vào buổi sáng và trở về trung tâm của mình.