Bốn vị cường giả phong Thánh của Quốc Phái cũng kinh ngạc không thôi.
Ánh mắt của bọn họ tràn đầy sợ hãi.
Khi nhìn Vu Kiệt, ánh mắt của bọn họ thậm chí mang theo sự kính nể.
Người của tổ chức Đệ Nhất cũng cảm giác được sự rung động trước nay chưa từng có, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một sức ép có khả năng trấn áp linh hồn.
Ngay cả một người phàm tục như Lý Nam cũng cảm giác được con trai mình thay đổi.
Một lát sau, Diệp Lâm cùng Mặc Bạch giật mình, sau đó cả hai phát ra tiếng thở dài.
“Tôi đã nhìn thấy đại đạo mà trước nay chưa từng có!”
“Tôi cũng thấy, đó là đại đạo đủ để phong Thần”.
Ý cười trên mặt hai người ngày càng đậm.
Bốn vị cường giả phong Thánh cũng cảm nhận được đại đạo của Vu Kiệt.
“Lại có được ngộ tính như thế, quả thật là kỳ tài võ học!”
“Quốc Phái có được nhân tài như thế thì còn lo gì võ giới không yên?”
“Chỉ sợ, lúc này đây sẽ khiến người của Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa phải ngậm miệng!”
“Bọn họ chỉ có thể âm thầm ghen ghét và kiêng kị mà thôi, một lũ tiểu nhân!”
Bỗng nhiên!
Vu Kiệt mở to mắt, ánh mắt anh sáng bừng lên.
Trong cơ thể anh phát ra một âm thanh trầm đục.
Ngay sau đó, anh từ từ thở hắt ra, rồi quay đầu nhìn về phía thầy Diệp Lâm và thầy Mặc Bạch.
Anh mỉm cười, như đang nói với bọn họ: Đột phá lên hai tầng, Hóa Kình cấp bảy đỉnh phong!
Chỉ còn một chút nữa là bước vào ngưỡng của phong Thánh.