Cô cũng ngẩng đầu nhìn ngọn núi này, vẻ mặt tràn đầy bi thương.
Sau lưng là Lưu Hổ đang giúp cô đẩy xe, hắn ta cũng mặc một thân áo gai.
Ngô Lãnh cũng mặc đồ tang, nước mắt thấm đẫm vạt áo.
“Chúng ta đi thôi!”
Ngô Lãnh vô cùng đau buồn, nghẹn ngào nói.
Mọi người lục tục tiến lên núi, từ dưới chân núi đi một mạch lên phía trên.
Cả con đường, không ai nói một câu nào.
Bầu không khí nặng nề khiến người ta có cảm giác ngạt thở.
Đi đến cổng làng Trường Mao, từ xa nhìn lại, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một vùng trắng xóa.
Người ở đây đã thu xếp ổn thỏa, mỗi một nhà đều treo một lá cờ trước lúc động quan, mục đích là để dẫn đường cho người đã mất.
“Vù vù!”
Ngô Lãnh khóc nấc lên, ông ta quỳ sụp xuống, cúi đầu sát đất.
Ngô Tiểu Phàm càng khóc thảm hơn, mặt cô đầy nước mắt, không ngừng nấc nghẹn.
Lưu Hổ cầm cuốc liên tục đào đất trước cửa từng ngôi nhà để làm mộ.
Tâm trạng của Vu Kiệt cũng trở nên sa sút, anh cầm cuốc chạy đến giúp đỡ.
Anh cảm thấy rất áy náy.
Bởi vì anh mà ngôi làng này mới bị liên lụy.
Hơn hai trăm sinh mạng phút chốc vĩnh biệt cõi đời.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm để đền bù cho sự mất mát này.
“Đây là nhà của Trương Bát - người anh em tốt của tôi!”
Lưu Hổ bước đến trước một ngôi nhà, vừa đào đất vừa khóc: “Từ nhỏ chúng tôi đã chơi đùa cùng nhau, cùng đi trộm trứng chim, trộm dưa hấu, chạy ra sông bắt cá…”
Hắn ta kể lại những ngày tháng vui vẻ, có lẽ đây là ký ức hạnh phúc duy nhất hắn có.
Ngô Lãnh cũng đẩy Ngô Tiểu Phàm đến trước cửa nhà Trương Bát.