Thực lực và bối cảnh như thế này, quả thực là cô không thể với tới được.
Bây giờ cô hiểu rất rõ, bản thân cô và Vu Kiệt rõ ràng là người của hai thế giới.
Đây chính là vận mệnh!
Lúc này, Vu Kiệt nhìn sang Ngô Lãnh.
“Còn có một chuyện, thi thể của những người dân trong thôn Trường Mao đều đã được nhập liệm”.
“Ngày mai tôi sẽ tổ chức tang lễ tập thể theo phong tục của thôn, mong ông có thể đứng ra chủ trì”.
Vu Kiệt nói.
Ngô Lãnh đưa tay ấn vào hai bên thái dương, cảm thấy ê ẩm.
Ông ta nhớ những người dân làng đã từng sống trên ngọn núi ấy.
Mỗi một khuôn mặt tươi cười dường như đang ở trước mắt ông ta.
“Được, tôi biết rồi, tôi hứa với cậu!”
Ngô Lãnh gật đầu, nói.
Không chỉ có những người bằng tuổi ông ta, mà còn có rất nhiều thanh niên, những đứa cháu nhỏ tuổi.
Đúng như người ta nói, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Loại đau khổ này cũng chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Vu Kiệt ngừng một lát, lại nói: “Còn có hung thủ sát sát hại dân làng, tôi đã giết rồi, xác bọn chúng sẽ được chôn ở bên cạnh nghĩa trang của dân làng”.
“Tôi dựng một tấm bia đá để nói với con cháu đời sau rằng những kẻ này đều là tội nhân, đã phạm tội ác tày trời!"
“Những lỗi lầm của bọn chúng sẽ không bao giờ được xóa bỏ, bởi vì tất cả những người có thể tha thứ cho bọn chúng đều đã chết rồi”.
Vu Kiệt trầm giọng giải thích.
Nghe vậy, Ngô Lãnh vô cùng cảm kích, không ngờ Vu Kiệt lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.
Tổ chức tang lễ cho những người dân làng đã chết ở thôn Trường Mao, xem như là điều cuối cùng bọn họ có thể làm.
Hơn nữa, những tên hung thủ cũng đã bị bắt, đây thực sự là một tin tức khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng ông ta không biết, thi thể của những kẻ đứng sau chuyện này mà Vu Kiệt muốn tìm nhất nhất vẫn chưa được tìm thấy.
Hung thủ là một nhóm người.
“Võ Thánh Diệp Lâm và Y Thánh Mặc Bạch đã đến rồi”.