Người đàn ông tên Mục Tu Nhiên trừng mắt nhìn Vị Ương Thiên chằm chằm: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Vị Ương Thiên không nói, đã giơ tay đánh ra một quyền!
Mục Tu Nhiên biến sắc, cũng đánh ra một quyền như vậy!
Ầm!
Cả bầu trời chấn động dữ dội, Mục Tu Nhiên liên tục lùi về sau mấy chục mét!
Mục Tu Nhiên trừng mắt nhìn Vị Ương Thiên, nàng ta lạnh lùng nhìn Mục Tu Nhiên: “Từ giờ phút này, bất kỳ người nào của Thánh Địa cũng không được rời Thánh Địa một bước, kể cả ngươi, Mục Tu Nhiên, nếu không ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi!”
Vừa dứt lời, nàng ta đã biến mất.
Trên không, sắc mặt Mục Tu Nhiên vô cùng khó coi.
Sau khi Vị Ương Thiên rời khỏi Thánh Địa thì nàng ta trực tiếp xuất hiện ở một con đường nào đó trong Vị Ương Thành. Đường phố rất yên tĩnh, chỉ có một cô gái đeo một túi vải nhỏ đang vẽ tranh trên vách tường.
Vị Ương Thiên đi đến trước mặt đối phương, cô gái cười nói: “Chúc mừng thực lực của Cung chủ lại tăng thêm!”
Vị Ương Thiên đến gần, nàng ta nhìn sang tranh vẽ trên tường. Bức tranh này là một đoá hoa, hoa sen trắng trông sinh động như thật.
Vị Ương Thiên nhìn đóa hoa đó mà không nói gì.
Đột nhiên cô gái cất bút, cười nói: “Cung chủ, người không sợ chọc giận cái tên kia trong Thánh địa, rồi hắn ta đem theo Thánh Địa đi nhờ vả Ma Kha tộc sao?”
Vị Ương Thiên thản nhiên nói: “Hay là ngươi đi mượn hắn ta mười lá gan đi?”
Vị Ương Thiên không nói gì.
Lúc này, cô gái bỗng nói: “Mấy tháng trước, ta đã đi qua Ma Kha tộc”.
Vị Ương Thiên khẽ nói: “Hoạ sư, nhớ cho kỹ, ngươi là người của tinh vực Vị Ương!”
Người phụ nữ cười nhẹ: “Chính vì như vậy mà tinh vực Vị Ương mới không bị thất thủ!”