Cô gái tên Sở Nam Sanh nói với giọng lạnh nhạt: "Không dám đi chính là không dám đi, làm gì có nhiều cớ như vậy!"
Thanh niên còn định phân bua thì Sở Nam Sanh đã xoay người đi đến trước mặt ông lão cách đó không xa, nàng ta hơi thi lễ: "Việt sư!"
Ông lão khẽ gật đầu: "Nam Sanh, thực lực của con bây giờ đã có thể chém giết cường giả Thánh Cảnh rồi!"
Sở Nam Sanh khẽ đáp: "Nửa năm trước con đã có thể giết!"
Ông lão cau mày: "Nam Sanh, ta đã nói với con rồi, tự tin thì được, nhưng không được tự đại tự phụ".
Sở Nam Sanh khẽ gật đầu: "Nam Sanh luôn nhớ".
Nói xong, nàng ta như thể nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Việt sư, nghe nói Thiên Vực xuất hiện một người tên là Diệp Huyên?"
Ông lão gật đầu: "Một tên nhóc đến từ ngoại vực, thực lực rất mạnh, thân phận cũng khá thần bí".
Nói đến đây, lão như nghĩ đến điều gì đó, nghiêm mặt nói: "Nam Sanh, người này con không được chọc vào, rõ chưa?"
Sở Nam Sanh cau mày: "Việt sư sợ con đánh không lại hắn?"
Ông lão lắc đầu: "Con không hề thua kém hắn, nhưng người này thân mang bảo vật, thân phận bây giờ cực kỳ nhạy cảm, ý của Thánh chủ là tạm thời quan sát".
Sở Nam Sanh trầm giọng nói: "Đã rõ".
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn thanh niên ở gần đấy: "Đến Táng Thiên trường thành không?"
Thanh niên hơi do dự, Sở Nam Sanh cười lạnh: "Ngươi hèn đến mức khiến tỷ tỷ như ta cũng phải xem thường!"
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Phía sau, thanh niên cả giận nói: "Sở Nam Sanh, tỷ đừng xem thường đệ, đi thì đi!"
Nói xong, y vội vã đi theo.
Sau khi hai tỷ muội rời đi, Việt sư xoay người nhìn về phía cách đó không xa: "Thánh chủ, thật sự không động vào Diệp Huyên này sao?"
"Ngươi biết nhiều quá!"
"..."
Sau khi rời khỏi Quỷ Môn, Diệp Huyên lập tức dùng khí hỗn độn để che giấu hơi thở, sau đó tìm một hang động trong núi ẩn nấp.
Bây giờ hắn cần chữa thương!