Quan Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy thì đa tạ cậu!”
Nói xong, y cất hai bình nước suối sinh mệnh đi.
Diệp Huyên nhìn sang A Tội, ông ta chần chừ một lát, sau đó cũng nhận lấy, thứ này rất quan trọng đối với ông ta!
Ông ta vốn bị tàn tật, có nước suối sinh mệnh này, ông ta sẽ có cơ hội lớn để khôi phục.
Advertisement
Với ông ta, thần vật như nước suối sinh mệnh là thứ mà ông ta không dám nghĩ tới.
Phải biết rằng thực lực của cây sinh mệnh không phải người như ông ta có thể chống lại!
Đây là thiện quả sao?
A Tội nhìn Diệp Huyên, ông ta cũng không từ chối, lập tức cất bình ngọc đó đi.
Ông ta không nói cảm ơn, bởi vì không lời nào có thể cảm ơn hết được ơn này!
Diệp Huyên cười: “Hai vị tiền bối, ta phải đến một nơi cùng một vị tiền bối, nên chúng ta sẽ tạm biệt nhau tại đây!”
Quan Quân khẽ gật đầu: “Tiểu hữu đang giữ chí bảo trong tay, bất kể là ai, tốt nhất phải luôn cẩn thận!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở! Hai vị tiền bối, cáo từ!”
Nói xong, hắn quay lưng rời đi.
Ở tại chỗ, Quan Quân đột nhiên hỏi: “Hắn có thù với Thần Điện?”
A Tội gật đầu.
Quan Quân nói tiếp: “Dù sao cũng không có chỗ để đi, hay là chúng ta tới đại thế giới Huyền Hoàng đi dạo xem, ông thấy sao?”
A Tội nghĩ ngợi: “Được thôi!”
Trong nháy mắt, hai người biến mất ngay tại chỗ.
...
Diệp Huyên đến tìm cô gái áo tím, hắn vẫn không nhìn thấy diện mạo cũng như không cảm nhận được thực lực của nàng.
Trên đường, cô gái áo tím ngự không phi hành.
Diệp Huyên đi theo bên cạnh nàng: “Tiền bối, chúng ta sẽ đi đâu?”
Cô gái áo tím đáp: “Đi rồi biết!”
Diệp Huyên hỏi: “Không thể nói sao?”
Cô gái áo tím cười nói: “Ta hỏi ngươi một câu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối cứ hỏi”.
Cô gái áo tím hỏi: “Ngươi có hận phụ thân mình không?”
Diệp Huyên sửng sốt, hắn không ngờ cô gái áo tím sẽ hỏi vậy.
Cô gái áo tím nói tiếp: “Thế nào?”
Diệp Huyên suy nghĩ rồi trả lời: “Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nói đơn giản hơn là không quan trọng!”
Không quan trọng!