Chân mày hắn khẽ nhíu lại. Hắn luôn cho rằng Độc Cô Huyên có gì đó khá bí ẩn, không hề đơn giản chút nào.
Sau một hồi im lặng, hắn nhẹ giọng nói: “Chốc nữa huynh sẽ nhờ Tiên Nhi tỷ tỷ giúp tìm tiếp nhé”.
Diệp Liên gật đầu: “Đại ca, phụ thân chúng ta là ai?"
Advertisement
Cha ư?
Diệp Huyên sửng sốt.
Độc Cô Huyên chưa một lần đề cập về người này, vì vậy Diệp Huyên cũng không khỏi tò mò cha hắn rốt cuộc là ai.
Nhưng hắn lắc đầu cười: “Thôi, không nghĩ những chuyện này nữa. Dù sao thì muội ở đâu, nơi đó mới là nhà của huynh”.
Diệp Liên nở một nụ cười ngọt ngào, tựa đầu vào người ca ca.
Đúng lúc ấy, một cô gái đi đến từ sau lưng Diệp Huyên.
Chính là Giản Tự Tại.
Thấy Diệp Huyên quay lại nhìn, nàng ta thấp giọng nói: “Ta phải đi rồi”.
Diệp Huyên ngẩn ra: “Đi đâu?"
Đối phương cười: “Đi làm chút chuyện”.
Thấy hắn im lặng, nàng ta tiếp lời: “Trong khoảng thời gian sắp tới, những tên Thần kia sẽ không làm ra động tĩnh gì lớn. Ngươi cần tranh thủ đề cao thực lực bản thân, biết chưa?"
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Giản Tự Tại vỗ vai hắn, cười nói: “Ngày sau gặp lại”.
Sau đó, nàng ta biến mất ở cuối chân trời.
Ra đi không một lời quyến luyến dông dài.
Tên là Giản Tự Tại, sống một đời cũng tự tại như vậy.
Diệp Huyên nhìn về chân trời, mỉm cười: “Ngày sau gặp lại, tỷ tỷ”.
Đúng lúc ấy, Thượng Quan Tiên Nhi đi đến trước mặt hắn: “Đạo Môn đã đến”.
Diệp Huyên nhíu mày.
Lần trước, khi hắn và Thần Điện quyết chiến, Đạo Môn không hề có bất kỳ động tác gì.
Hắn nhàn nhạt hỏi: “Có nói lý do không?"
"Họ muốn gặp ngài”.
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Huyên nói: “Nói với họ ta không rảnh”.