"Cô sẽ không làm vậy”, Hắn chỉ cười.
"Vì sao?"
"Bởi vì cô xem thường việc đó”.
Advertisement
Kiều Thiên Nhi không nói gì.
Như Diệp Huyên đã nói, cường giả có niềm kiêu hãnh của một cường giả, Kiều Thiên Nhi cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Chết thì có thể, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thấp kém như đổi ý.
Bởi vì, như Diệp Huyên nói, ả khinh thường việc đó.
Diệp Huyên cười: “Kiều cô nương đã có lại tự do”.
Kiều Thiên Nhi nhìn bốn phía một hồi rồi hỏi: “Đây chính là báu vật Ngũ Duy kia?"
Thấy hắn gật đầu, ả tiếp tục: “Ta tham quan một chút được chứ?"
Diệp Huyên bật cười: “Có gì không được. Nhưng trước tiên phải ra ngoài đã”.
Nói xong, cả hai rời khỏi tháp Giới Ngục. Hắn vung tay lên, tòa tháp lập tức xuất hiện trước mặt Kiều Thiên Nhi.
Bất thình lình, ánh mắt ả ta nhìn hắn lạnh đi.
Thấy ánh mắt Kiều Thiên Nhi lạnh đi, Diệp Huyên chỉ cười mà không nói gì.
Nào ngờ ả lại không ra tay, hắn mỉm cười hỏi: “Sao vậy?"
Kiều Thiên Nhi lắc đầu: “Diệp Huyên, đừng bao giờ thăm dò nhân tính, đặc biệt là nhân tính của phụ nữ. Bằng không sẽ có ngày ngươi thua đến không còn manh giáp”.
Ả nói xong thì rời đi, để Diệp Huyên im lặng đứng tại chỗ.
Nhân tính ư?
Thường thì nhân tính sẽ không chịu được thăm dò.
Một hồi sau, Diệp Huyên cũng đi.
Đại thế giới Huyền Hoàng đã trở lại bình tĩnh, các thế lực lớn cũng đang nhanh chóng phát triển.
Đặc biệt là Bắc Cảnh của Diệp Huyên, có thể nói rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Hắn đã không còn đối thủ ở đại thế giới Huyền Hoàng này nữa, nhưng chừng nào những vị Thần kia còn chưa biến mất, hắn sẽ không lơ là.
Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, hắn cũng hiểu ra một điều: khi nào còn chưa nắm được sức mạnh tuyệt đối trong tay, cuộc đời của hắn sẽ không thể nào yên ổn.
Trừ khi từ bỏ tháp Giới Ngục.
Nhưng thật ra cho dù có từ bỏ thì mọi chuyện cũng chưa chắc đã kết thúc, bởi vì nơi có người thì sẽ có tranh giành.