Cô gái váy trắng có động lực, có mục tiêu theo đuổi!
Lúc này Diệp Huyên chợt hỏi: “Rốt cuộc nàng ấy mạnh nhường nào?”
“Nàng” ở đây, đương nhiên là chỉ cô gái váy trắng!
Cô gái cười đáp: “Rất mạnh”.
Advertisement
Nói rồi nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào tháp Giới Ngục: “Trong tháp này có ba luồng khí tức rất yếu…”
Rất yếu!
Diệp Huyên sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu cô gái đang nói gì.
Tầng tám và tầng chín, nhưng còn một người nữa?
Đương nhiên đây không phải vấn đề trọng điểm, quan trọng là “rất yếu” mà cô gái nói…
Có nghĩa là gì?
Hắn hiểu là trong mắt nàng ấy, tầng tám và tầng chín đều rất yếu…
Lúc này, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Mọi người đều đang nhìn về phía cô gái và Diệp Huyên, đối với cường giả Bắc Cảnh, đây đương nhiên là một chuyện tốt!
Nhưng đối với thần điện thì đây lại không phải chuyện tốt.
Lúc này vẻ mặt tất cả cao thủ thần điện đều vô cùng nghiêm nghị.
Thực lực của cô gái này thật sự quá đáng sợ!
Mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên chấn động, sau đó một luồng áp lực vô hình quét qua.
Luồng áp lực lần này khác với lần trước, khi nó cuốn tới, tim mọi người đều run lên, một số người còn quỳ xuống.
Ngay cả Diệp Huyên cũng không kìm được mà run rẩy.
Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn.
Không ngờ hắn lại không thể khống chế được nỗi sợ hãi lúc này!
Cách đó không xa, vẻ mặt Giản Tự Tại và A Tội cũng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Thần!
Không có gì nghi ngờ, lần này chắc chắn là “Thần” tới!
Đúng lúc này, cô gái trước mặt Diệp Huyên chợt vung tay phải lên.
Roẹt!
Tiếng thứ gì đó bị xé toạc vang lên, chẳng mấy chốc luồng áp lực đó đã biến mất không còn dấu vết.
Mà lúc này, giữa ánh sáng vàng trên đầu mọi người có một người đàn ông bước ra, hắn vừa bước ra, toàn bộ thế giới đều rung lên dữ dội.
Cô gái chợt duỗi tay cầm lấy thanh kiếm trước mặt Diệp Huyên, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Xem Thanh Nhi biểu diễn đây”.
Lời vừa dứt, nàng liền xoay người hoá thành một vầng sáng vàng bay vụt lên trời.
Trên không trung, người đàn ông vừa bước ra khẽ nhíu mày: “Người phàm to gan, sao lại dám…”
Nói đến đây, con ngươi hắn ta chợt co rút lại: “Cô…”
Giây tiếp theo hắn ta chợt vung ra một quyền.