Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyên nhất thời ngây người.
Kiếm Thiên Tru bị hư hại!
Cô gái áo trắng đâu?
Advertisement
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mơ hồ có thể thấy được Thiên Môn lấp ló sâu trong đám mây.
Thiên Môn rất lớn, rộng chừng trăm trượng, phía trên Thiên Môn có một thanh kiếm màu đen treo lơ lửng. Kiếm dài bốn thước, toàn thân một màu đen tuyền, trên thân có khắc hai chữ Tội Uyên.
Trước cổng Thiên Môn có một lão già đang nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lão ta dừng lại trên người Diệp Huyên.
Diệp Huyên cũng nhìn lão già, ánh mắt lão già thờ ơ giống như đang nhìn một con kiến vậy.
Diệp Huyên thu hồi ánh mắt, hắn xòe bàn tay ra, kiếm Thiên Tru lập tức rơi vào bên trong tay hắn.
Nhìn những vết nứt rải rác trên kiếm Thiên Tru, Diệp Huyên trầm mặc.
Hắn biết lúc này hắn đã gặp được đối thủ thật sự.
Kiếm Thiên Tru bị đánh cho rạn nứt.
Hắn hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.
Đúng lúc này, lão già trước cửa Thiên Môn đột nhiên đi về phía Diệp Huyên.
Ầm!
Trong nháy mắt, phía chân trời trực tiếp xuất hiện một vết nứt cực lớn, trong vết nứt, một luồng ánh sáng đen bắn xuống nhanh như chớp giật.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người trong sân đại biến.
Giản Tự Tại bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước luồng ánh sáng đen kia, ngay sau đó nàng ta tung ra một quyền.
Bùm!
Giản Tự Tại chớp mắt đã trở lại vị trí, mà luồng ánh sáng đen kia cũng bị đánh cho nứt toác.
Trước Thiên Môn, lão già lạnh lùng liếc nhìn Giản Tự Tại, sau đó xoay người biến mất.
Lúc này, Giản Tự Tại bỗng phóng vụt lên, rất nhanh, nàng ta trực tiếp tiến vào phía trên đám mây kia.
Yên lặng trong phút chốc.
Ầm!
Một bóng người rơi thẳng xuống từ phía trên đám mây.