Tiểu Thất lạnh lùng liếc nhìn những thi thế đó rồi xoay người rời đi.
Mà khi đó, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi…
…
Advertisement
Diệp Huyên tăng tốc độ của mình đến mức tối đa, với tốc độ hiện tại của hắn thì nhiều nhất là một canh giờ đã có thể quay về đến vũ trụ hỗn độn.
Ước chừng sau nửa canh giờ, âm thanh của Ma chủ đột nhiên vang lên: “Nguy hiểm!”
Diệp Huyên lập tức dừng lại.
Mà ngay khi hắn vừa dừng lại, giữa hai hàng mày hắn lập tức đã bị xuyên qua…
Kiếm!
Diệp Huyên vừa mới dừng lại đã bị một thanh kiếm xuyên thủng giữa chân mày!
Lúc này Diệp Huyên thấy vô cùng khiếp sợ!
Không ngờ người lại ra tay nhanh đến thế!
Hắn không kịp nghĩ nhiều, vào khoảnh khắc kiếm xuyên qua giữa chân mày, hắn theo bản năng xoay người chém xuống một kiếm.
Vụt!
Một kiếm chém xuống, nhưng lại chém vào không khí!
Vì trước mặt hắn không có gì cả!
Biến mất rồi!
Diệp Huyên híp mắt lại, giơ tay sờ lên giữa chân mày, kiếm nơi đó đã biến mất rồi!
Không thể không nói khi nãy thật sự hơi đáng sợ, nếu cái đối phương cầm không phải kiếm thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, giọng nói của Ma chủ đột nhiên vang lên: “Cách ẩn náu của đối phương rất đặc biệt, phải cẩn thận!”
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, người biết vị trí của đối phương không?”
Ma chủ nói: “Biết, nhưng ngươi thật sự cần ta nói với ngươi à?”
Diệp Huyên im lặng.
Đương nhiên hắn hiểu ý của Ma chủ.
Nếu cái gì cũng cần Ma chủ ra tay, thì hắn sẽ ngày càng lệ thuộc vào Ma chủ!
Ma chủ lại nói: “Bây giờ ta không muốn bại lộ quá nhiều, nếu không sẽ không có lợi với ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”
Ma chủ đáp: “Vì một vài lý do đặc biệt. Bắt đầu từ bây giờ, ta muốn bế quan một khoảng thời gian, hy vọng khi ta tỉnh lại, ngươi vẫn còn sống”.