Nói xong, nàng ta ngồi xếp bằng xuống.
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Thất xếp bằng tại chỗ, chẳng mấy chốc đã nhập định, lát sau, trên người nàng ta xuất hiện từng luồng kiếm ý!
Advertisement
Diệp Huyên chỉ nhìn mà không nói gì.
Vậy mà cũng có thể đột phá!
Thật là đáng sợ!
Đúng lúc này, bội kiếm của Tiểu Thất bỗng bay đến trước mặt Diệp Huyên, nó nhẹ nhàng chỉ vào bụng Diệp Huyên.
Diệp Huyên hỏi: "Ngươi muốn vào trong à?"
Thanh kiếm kia khẽ run lên.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được thôi!"
Nói xong, hắn đưa thanh kiếm kia vào trong tháp Giới Ngục.
Trong tháp.
Thanh kiếm kia bay thẳng đến đỉnh tháp, nó đi đến trước một thanh kiếm trong đó rồi khẽ rung lên, như đang nói gì.
Mà kiếm trên đỉnh tháp vẫn chưa đáp lời.
Lúc này, Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước thân kiếm của Tiểu Thất, cô bé quan sát kiếm của Tiểu Thất một chút rồi nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Kiếm của Tiểu Thất run lên.
Tiểu Linh Nhi nói: "Nàng đang ngủ, không được quấy rầy".
Kiếm của Tiểu Thất trầm mặc chốc lát, sau đó rời đi.
Trong tháp, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía hai thanh kiếm trước mặt: "Ngươi biết nó à?"
Thanh kiếm kia khẽ run lên, đáp lại.
Tiểu Linh Nhi có hơi không hiểu: "Vậy tại sao lại không nói chuyện với nó?"
Kiếm trên đỉnh tháp không trả lời.
Một lát sau, Tiểu Linh Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Thế giới của kiếm phức tạp thật..."
Nói xong, cô bé xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Linh Nhi đã đến tầng bảy, sau khi nơi này mở ra, cô bé đã đem đủ loại linh quả đến đây trồng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, thế là cô bé lại nhăm nhe đến tầng tám...