Trong bóng tối, Diệp Huyên không tiếp tục ra tay, sau khi những cao thủ Đạo Cảnh kia đứng lại gần nhau, hắn không còn cơ hội ra tay nữa.
Nhưng hắn cũng không từ bỏ, mà đang âm thầm tìm cơ hội!
Lúc này, Lý Huyền Phong trên không trung nhìn về phía mấy kiếm tu Đạo Cảnh của Kiếm Tông: “Ra tay!”
Mấy cao thủ Đạo Cảnh kia gật đầu, một khắc sau, mấy tia kiếm quang bắn nhanh về phía đám người Dạ Lan.
Sau khi những cao thủ Đạo Cảnh của Kiếm Tông gia nhập, mấy người Dạ Lan lập tức bị áp đảo, trên người Dạ Lan dẫn đầu đã xuất hiện mười mấy vết kiếm!
Lý Huyền Phong cười nhạt, ông ta đang muốn sử dụng kiếm trận một lần nữa thì đúng lúc này, một kiếm tu Đạo Cảnh đứng cách ông ta không xa đột nhiên thét lên: “Không!”
Tiếng thét vừa dứt, đầu gã ta đã bay thẳng ra ngoài.
“Diệp Huyên!”
Lý Huyền Phong gào thét, vẻ mặt dữ tợn đến mức vặn vẹo.
Mấy cao thủ Đạo Cảnh còn lại cũng thay đổi sắc mặt, không dám ra tay nữa, vội vàng đứng tựa vào nhau!
Diệp Huyên ẩn nấp trong bóng tối có uy hiếp quá lớn với bọn họ!
Còn mấy người Dạ Lan thì thở phào nhẹ nhõm, nếu những kiếm tu Đạo Cảnh kia không lùi lại, thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng thê thảm!
Lúc này, một ông lão cầm trường thương đột nhiên xuất hiện trước mặt mấy người Dạ Lan, Mục Phong Trần kia cũng xuất hiện trước mặt Lý Huyền Phong.
Ông lão cầm trường thương nhìn Mục Phong Trần một cái: “Chúng ta đi!”