Diệp Huyên suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Cũng không phải là cực kỳ không phục!”
Ông lão giận quá hóa cười: “Đến đây, lần này lão phu chấp cậu một tay. Nếu như cậu có thể làm cho lão phu lùi nửa bước, lão phu sẽ bái cậu làm sư phụ!”
Nửa bước!
Diệp Huyên đột nhiên chém về phía trước.
Ông lão cười khẩy, phất tay áo một cái.
Cái phất tay này khiến đường ánh kiếm đó của Diệp Huyên lập tức vỡ vụn, nhưng đúng vào lúc này, hai đường ánh kiếm bất thình lình lướt qua hai bên người ông lão.
Mặt ông lão không chút cảm xúc, tay phải vung sang hai bên, trong chớp mắt hai đường ánh kiếm trực tiếp vỡ nát!
Ông ta nhìn Diệp Huyên, đang định nói gì đó thì đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi: “Ảo cảnh!”
Vừa dứt lời, chân phải của ông ta nhẹ nhàng giậm xuống, một dải ánh kiếm tóe lên từ dưới chân ông ta.
Ầm!
Nơi đây chợt vang lên tiếng nổ vang dội, trước mặt ông ta, một đường ánh kiếm cứ âm thầm mà vỡ vụn!
Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên cách đó không xa, đang định nói thì sắc mặt ông ta lại thay đổi lần nữa: “Vẫn là ảo cảnh!”
Vừa dứt lời, tay ông ta cũng nhẹ nhàng vạch ra một đường.
Xì!
Không gian trước mặt ông ta lập tức bị xé rách, nhưng trong giây lát không gian đó lại khôi phục lại!
Ông lão nhìn bốn phía xung quanh, hơi cau mày lại: “Vẫn là ảo cảnh.”
Nói xong, ông ta lùi về sau một bước. Vừa lùi một bước thì một đường ánh kiếm lặng lẽ xuất hiện.
Ông lão giơ tay đánh ra một chưởng.
Ầm ầm!
Không gian xung quanh đột nhiên sụp đổ! Nhưng trong phút chốc lại khôi phục như bình thường!
Ông lão ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên cách đó không xa, lúc này khóe miệng Diệp Huyên đã từ từ chảy ra một vệt máu tươi.