Diệp Huyên hậm hừ: "Thần tộc phục hưng? Xin lỗi, ta không nhìn thấy chút hi vọng nào, đi thôi!"
Đế Khuyên đang định nói gì đó, Liên Loan Nhi bèn nói: "Sao ngươi có thể nghĩ như vậy".
Diệp Huyên nhìn Liên Loan Nhi, Liên Loan Nhi trầm giọng nói: "Hiện nay Thần tộc tổng cộng chỉ còn khoảng năm mươi nghìn người, với lại chỉ có thể thoi thóp ở đây, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn Thần tộc tiếp tục suy tàn như thế sao?"
Diệp Huyên nhìn Liên Loan Nhi rồi khẽ nói: "Không phải là ta nhẫn tâm nhìn Thần tộc suy tàn, mà là bản thân Thần tộc chọn muốn suy tàn".
Liên Loan Nhi nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có ý gì?"
Diệp Huyên cười khẩy: “Ý gì? Bây giờ Thần tộc vẫn còn tự cao tự đại, không có thực lực, lại xem thường người khác. Với thái độ này thì phục hưng thế nào?"
Sắc mặt Liên Loan Nhi có chút khó coi.
Diệp Huyên lại nói: "Nếu như Thần tộc thật sự muốn phục hưng thì trước tiên phải bỏ thói kiêu ngạo trong lòng các ngươi đã!"
Nói đến đây, hắn nhìn Liên Loan Nhi: “Nghĩ lại thì ngươi cũng chưa từng ra khỏi đây, ta kiến nghị ngươi nên đi ra ngoài xem kỹ xem thế giới bên ngoài như thế nào!"
Nói xong, hắn nhìn Đế Khuyển: “Chúng ta đi!"
Đế Khuyển gật gật đầu.
Diệp Huyên đưa Đế Khuyển rời khỏi đây, nhưng chưa đi được mấy bước, Liên Loan Nhi đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Đế Khuyển: “Các ngươi quen Giản... Giản công chúa?"
Đế Khuyển gật đầu: “Hắn quen!"
Liên Loan Nhi trầm giọng nói: "Bây giờ nàng ta thật sự không còn hận Thần tộc ta nữa?"
Liên Loan Nhi hơi nhíu mày lại: “Minh Vương cũng còn sống?"
Đế Khuyển gật đầu, nó nhìn Liên Loan Nhi: “Bây giờ cô là người dẫn đầu của Thần tộc, vận mệnh tương lai của Thần tộc thế nào đều tùy thuộc vào lựa chọn của cô".
Trong lòng nó vẫn để ý tới Thần tộc, cũng hi vọng Thần tộc có thể qua lại thân thiết với Diệp Huyên.
Bởi vì ở bên cạnh Diệp Huyên, nó phát hiện mặc dù Diệp Huyên bình thường xảo quyệt, nhưng làm người vẫn cực kỳ có đạo đức.