Diệp Huyên ở bên cạnh Đế Khuyển không hiểu: “Ông ta không nhận ra ngươi?”
Đế Khuyển nói: “Ta không có biến thân!”
Diệp Huyên ngây người, sau lại nói: “Ngươi biến thân đi!”
Sắc mặt Đế Khuyển có chút khó coi: “Biến không được!”
Diệp Huyên: “…”
Cách đó không xa, ông lão kia đột nhiên nói: “Loài người thấp hèn, lão phu cho ngươi một cơ hội, lập tức dẫn con súc sinh này cút ra khỏi địa bàn Thần Vũ ta, nếu không…”
Ngay lúc này, ngay giữa lông mày Diệp Huyên một chữ “Mộng” lẳng lặng hiện lên.
Trong chớp mắt.
Diệp Huyên đã xuất hiện ở trước mặt ông lão, mà kiếm của hắn cũng chặn ngay ấn đường của ông lão.
Vẻ mặt ông lão vô cùng khó tin, ngay sau đó, ông ta tức giận nói: “Loài người thấp hèn, người dám đối với bản thần…”
Lúc này, bỗng kiếm Diệp Huyền đâm vào trong miệng ông ta, sau đó nhẹ nhàng xoay kiếm.
Đầu lưỡi ông lão lập tức bị nghiền nát.
Ông lão trợn tròn hai mắt, ánh mắt vô cùng dữ tợn nhưng lại không dám cử động, bởi vì kiếm Diệp Huyên đã đâm đến cổ họng, nếu còn đâm tiếp thì ông ta chắc chắn sẽ chết.
Diệp Huyên nhìn sang Đế Khuyển: “Cảm thấy mình hơn người là tính cách bẩm sinh của Thần tộc à?”
Đế Khuyển do dự một chập, sau đó nói: “Thực ra, ông ta cũng xem như khiêm tốn rồi”.
Diệp Huyên: “…”
Đế Khuyển lạnh nhạt nói: “Không cần nể mặt ta!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, nâng tay vung ra một kiếm, đầu ông lão lập tức bay đi.