Diệp Huyên nhìn Đế Hình: “Chuyện gì?”
Đế Hình nói: “Giúp người phong ấn tầng thứ sáu một chút thời gian!”
Đột nhiên Diệp Huyên nổi giận: “Chết tiệt! Tầng thứ sáu! Mẹ nó vẫn chưa hết nữa sao!”
Lúc này hắn đã muốn sụp đổ rồi.
Hết tầng này lại tới tầng khác, chuyện này ai mà chịu được chứ? Ai chịu nổi hả?
Ai chịu được thì tùy, dù sao khi hắn nghe thấy tầng thứ sáu thì hắn thật sự không chịu được nữa rồi.
Vẻ mặt Đế Hình vô cảm: “Ngươi trách ai? Trách cái tháp này đi! Ngươi đánh nó đi!”
Diệp Huyên: “…”
Đế Hình lạnh nhạt nói: “Thế nào, có đồng ý không!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tầng thứ sáu này là cái quỷ gì vậy?”
Đế Hình lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên cau mày, Đế Hình nói: “Vốn dĩ ta muốn đi lên tìm tòi thử xem nhưng đáng tiếc lại không vào được! Ban đầu nghĩ là sau khi thực lực phục hồi hoàn toàn thì cố gắng đi vào xem các tầng bên trên xem xét coi thế nào… Ta muốn xem xem, bọn họ có tư cách gì mà được nhốt ở trên ta!”
Diệp Huyên khẽ nhếch môi, thì ra hắn ta quan tâm đến chuyện này.
Cũng đúng, đối phương là ở tầng năm, mà còn người có thể được nhốt ở bên trên có nghĩa là còn mạnh hơn cả hắn ta, trong lòng tên này tất nhiên sẽ có chút không phục!
Đế Huyền khẽ nói: “Ta muốn gặp người bị nhốt ở bên trên, nếu như ngươi đáp ứng điều kiện của ta thì ta sẽ tranh thủ chút thời gian cho ngươi”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có khi… Tầng sáu cũng dễ nói chuyện thì sao?”
Đế Hình lắc đầu khẽ cười: “Bọn họ chắc chắn sẽ giết ngươi!”
Đế Hình lại nói: “Không muốn biết thực lực của tầng thứ sáu ra sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi có điều kiện gì?”
Đế Hình khẽ cười: “Đến tinh vực Thiên Hình một chuyến, tìm một cô gái tên Mộc Thu Ngạn, nói với nàng ấy là: Ước hẹn năm đó, ta rất xin lỗi…”
Mộc Thu Ngạn!