Một người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ kia bỗng lên tiếng: “Lão đại, đuổi theo không?”
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Người này có thể giết chết liên tiếp một trăm người chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn giết cả Tiêu thống lĩnh, người như vậy há là kẻ đầu đường xó chợ sao? Ta đích thân đến đây, chính là muốn làm quen với đối phương, xem xem có thể kết giao không, kết một mối thiện duyên…”
Nghe thấy lời của người phụ nữ, cô gái váy trắng kia lập tức hoảng hồn như bị sét đánh, ngã xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Người phụ nữ nhìn cô gái váy trắng mặt trắng như tờ giấy trước mặt, cười lạnh: “Vị công tử kia cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân… Một chút nghĩa khí cũng chẳng có, đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng ta…”
Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn đám thuộc hạ bên cạnh: “Cho các ngươi chơi tùy ý”.
Nói xong, nàng ta quay người bay lên không, đuổi theo phương hướng hai người Dương Huyên vừa đi.
Rất nhanh sau đó, trên thuyền bay đã truyền đến từng tiếng kêu la thảm thiết…
Tiếng kêu la này có phần không đứng đắn…
…
Ở bên kia.
Sau khi Dương Huyên dẫn theo Lý U U đi, hắn tìm hai con ngựa ở trong thành, sau đó mua một bản đồ, tiếp đó, hai người lập tức đi ra ngoài thành, chạy về phía núi non trùng điệp.
Thật ra hắn có thể ngự kiếm, nhưng vấn đề là ngự kiếm tiêu hao quá nhiều, với cảnh giới hiện tại của hắn, ngự kiếm nhiều nhất cũng chỉ được nửa canh giờ.
Mà từ đây đi đến Trung Châu, lộ trình ít nhất năm ngày, cộng thêm hiện tại còn có giáo đồ dị giáo, vì vậy, hắn không dám ngự kiếm tiêu hao huyền khí của mình.
Hai người cưỡi ngựa một canh giờ, đến một căn miếu hoang, lúc này, trời đã tối, không thế tiếp tục lên đường, vì vậy, hai người chỉ có thể trú lại ngôi miếu hoang này.
Trong miếu chỉ một một bức tượng Phật bị vỡ, xung quanh đổ nát hoang toàn, mạng nhện khắp nơi.
Hai người ngồi quanh đống lửa.
Lý U U nhìn Dương Huyên trước mắt, sau đó nói: “Ngươi không giận sao?”
Dương Huyên chợt ngây người.
Lý U U giải thích: “Là chuyện trên thuyền bay lúc nãy…”
Dương Huyên cười nói: “Giận, nhưng có thể hiểu được”.
Lý U U nhíu mày: “Có thể hiểu được?”
Dương Huyên bĩnh tĩnh nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt, con người chính là vậy!”
Con người ác độc, có lúc người bình thường cũng không tưởng tượng được.
Có lúc, sự ác độc của con người không hề có giới hạn.
Lý U U nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Nếu ta không đứng ra nói cho ngươi, ngươi sẽ không đưa ta đi, đúng chứ?”
Dương Huyên khẽ cười, không nói gì.
Lý U U thấp giọng thở dài: “Dương công tử, thế nhân đều nói ngươi là đồ bỏ đi, nói năng không tốt, tính cách chậm chạp…”
Nói rồi, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi lừa tất cả mọi người rồi”.
Trong thời gian này tiếp xúc với nhau, nàng ta phát hiện, người đàn ông trước mặt này căn bản không giống như kiểu chậm chạp hay nói kia, trái lại, người đàn ông này tâm tay nhạy bén, chém giết quả quyết, vĩnh viễn không thể so với người thường được.
Dương Huyên không trả lời Lý U U, những năm trước sở dĩ hắn như vậy, ngoài trừ khiêm tốn bảo vệ mình, phát triển ra, thì còn có một nguyên do, chính là hắn trưởng thành sớm, khác xa người đồng trang lứa, nếu biểu hiện ra ngoài, rất có khả năng sẽ rước họa vào thân.
Vì vậy, hắn lựa chọn che giấu bản thân, tiếp tục phát triển.
Như nghĩ đến gì đó, Dương Huyên bỗng nói: “U U cô nương lần này đến Trung Châu là?”
Lý U U nói: “Gia nhập học viện chúng Thần!”
Học viện Chúng Thần!
Đây là một học viện do Chúng Thần Điện mở, cũng là một học viện tốt nhất hiện tại ở Huyên Giới, gia nhập học viện này, có thể học được thần thuật trong truyền thuyết, là học viện mà vô số nam nữ trẻ tuổi ở Huyên Giới mơ ước.
Lý U U bỗng nói: “Diệp công tử đến Trung Châu, thật sự là muốn từ hôn sao?”
Dương Huyên gật đầu: “Đúng!”
Lý U U nhìn Dương Huyên, không nói gì.
Ngay lúc này, Dương Huyên bỗng nói: “Nếu các hạ đã đến đây, tại sao không hiện thân?”
Nghe thấy lời của Dương Huyên, sắc mặt Lý U U lập tức thay đổi.
Mà lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng đẫy đà chầm chậm bước ra.
Người phụ nữ chậm rãi bước đến trước mặt hai người Dương Huyên không xa, nàng ta nhìn Dương Huyên, tay trái nắm chuôi đao: “Công tử phát hiện ra ta khi nào?”
Dương Huyên bình tĩnh nói: “Ngươi đến từ lúc nào, ta phát hiện ngay lúc đó”.
Người phụ nữ nheo mắt, nàng ta nhìn Dương Huyên chằm chằm.
Thoáng chốc, ngôi miếu hoang bỗng yên tĩnh, chỉ có tiếng củi thiêu cháy vang lên.
Dương Huyên lạnh nhạt nhìn người phụ nữ: “Có chuyện?”
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Công tử giết chết hơn trăm giáo đồ dị giáo của ta!”
Dương Huyên gật đầu: “Là do ta giết!”
Người phụ nữ nhìn Dương Huyên chằm chằm: “Giáo đồ dị giáo ta và công tử có ân oán gì?”
Dương Huyên nhíu mày: “Bọn họ cướp đồ ta, có xem là ân oán không?”
Người phụ nữ nhìn Dương Huyên một lúc, sau đó khẽ cười: “Thì ra là vậy, là thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, đụng phải công tử, ta xin lỗi với công tử”.
Xin lỗi!
Nghe thấy lời của người phụ nữ, Lý U U ở bên cạnh lập tức có chút kỳ lạ, người phụ nữ Dị Giáo này truy đuổi chỉ để xin lỗi?
Dương Huyên nhìn người phụ nữ chằm chằm, bình tĩnh nói: “Cứ quay về như vậy, nghĩ có lẽ ngươi cũng thất vọng, ta cho ngươi một cơ hội ra tay, chỉ một lần”.
Nghe thấy lời này của Dương Huyên, sắc mặt người phụ nữ chùng xuống.
Tự tin như vậy sao?
Người phụ nữ nhìn Dương Huyên chằm chằm, muốn tìm kiếm chút sơ hở từ vẻ mặt hoặc ánh mắt của Dương Huyên.
Thế nhưng, nàng ta thất vọng rồi.
Người đàn ông trước mặt này thản nhiên như vậy, ánh mắt bình tĩnh, lúc nhìn nàng ta, ánh mắt bình tĩnh còn có chút khinh thường.
Cuối cùng, người phụ nữ từ bỏ ý định ra tay, khẽ cười nói: “Làm phiền rồi”.
Nàng ta cũng không quay người rời đi, mà chậm rãi lùi về sau, hơn nữa tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Dương Huyên lại không nhìn nàng ta, chỉ là cầm một cành cây khô liên tục khẩy đống lửa trước mặt.
Rất nhanh sau đó, người phụ nữ rời đi, sau đó biến mất trong đêm tối.
Người phụ nữ chạy đi mấy dặm, lúc này mới dừng lại, nhưng nàng ta vừa dừng lại thì mười mấy tên giáo đồ dị giáo đã xuất hiện trong ân.
Một tên giáo đồ dị giáo trong đó thấp giọng hỏi: “Lão đại, vừa nãy tại sao không ra tay?”
Người phụ nữ nheo mắt: “Người này chưa đến mười lăm mười sáu, đã có thể giết liên tiếp hơn trăm người, hơn nữa lúc đối mặt với ta, biết rõ sau lưng ta là Dị Giáo, nhưng không hề sợ hãi, mà thoải mái tự tin như vậy… Loại người này, không phải bản thân rất lợi hại, thì chính là người sau lưng rất lợi hại…”
Mọi người im lặng.
Thiếu niên trong miếu hoang, quả thực bình tĩnh đến đáng sợ.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hướng ngôi miếu kia: “Chuyện này dừng tại đây, ngăn họa kịp thời, đi”.
Nói xong, nàng ta dẫn theo một đám người biến mất trong đêm tối.