Kiếm Trấn Hồn bị vỡ nứt thành từng mảnh nhỏ từ từ rơi xuống từ không trung.
Lúc này, một giọng nói yếu ớt từ trong đầu Diệp Huyên vang lên: “Tiểu chủ… Thật ra, người không hề tệ chút nào, Tiểu Hồn không hề hối hận đi theo Tiểu chủ… Bảo trọng…”
Diệp Huyên như hoá đá tại chỗ.
Đế Hình cười nhẹ: “Tuyệt vọng sao? Bản Đế thích nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi!”
Dứt lời, hắn ta đang muốn ra tay thì ngay lúc đó…
Vù!
Một âm thanh của kiếm đột nhiên vang lên từ trong người Diệp Huyên.
Đột nhiên một thanh kiếm bay ra từ đỉnh tháp, thanh kiếm bay lên trời cao thẳng vào trong tinh không, sau đó vững vàng rơi vào trong bàn tay.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung, nơi đó là một vị kiếm tu mặc trường bào trắng như mây.
Đế Hình xoay người nhìn kiếm tu, cười nhẹ: “Đến rồi sao? Hy vọng ngươi không quá yếu!”
Đến rồi!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, vị kiếm tu đang yên lặng đứng đó, người đó đang nhìn thanh kiếm trước mặt, ánh mắt có chút vui mừng.
Bên dưới, đại thần tầng hai cũng đang nhìn vị kiếm tu, ánh mắt nàng ta có phần căng thẳng.
Bởi vì nàng ta không hề biết kiếm tu này!
Nhưng nàng ta biết rằng, vị kiếm tu này có lẽ chính là chủ nhân của một trong ba thanh kiếm trên đỉnh tháp.
Đế Hình đi về phía kiếm tu, trên mặt hắn ta là nụ cười sáng lạn.
Đối với cao thủ mà nói, điều đáng sợ nhất chính là đối thủ không đủ mạnh!
Trong không trung, kiếm tu nhẹ nhàng chạm vào thanh kiếm trước mặt, khẽ nói: “Xa cách đã nhiều năm rồi nhỉ!”