Mà phía xa xa, Diệp Huyên cảm nhận được sát ý của ông lão áo tím, tay phải hắn chậm rãi siết kiếm Ma Kha ở trong tay lại, đối mặt với ông lão áo tím, hắn không dám lơ là chút nào, một khi lơ là, có thể hắn sẽ chết!
Đúng lúc này, ông lão áo tím đột nhiên biến mất, ở phía xa xa, Diệp Huyên khẽ nhíu mày, một khắc sau, hắn tiến lên trước một bước, hai tay cầm kiếm đột nhiên vung lên, chém xuống!
Ầm!
Chiêu kiếm này vừa chém xuống, Diệp Huyên lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cực đại lan tràn ra toàn thân hắn, ngay sau đó, cả người hắn bị bắn ngược ra ngoài.
Mà ông lão áo tím kia lại không để ý đến cánh tay đã nứt toác của bản thân, ông ta vọt tới phía trước, tung một quyền đánh về Diệp Huyên đang bay ra ngoài kia.
Nếu trúng cú đấm này, Diệp Huyên chắc chắn sẽ trở thành đống bùn nhão!
Vào lúc một đấm đó sắp đánh trúng Diệp Huyên, một thanh trường thương đột nhiên xé gió lao tới.
Uỳnh!
ông lão áo tím lùi lại hơn chục trượng.
ông ta ngẩng đầu lên, thấy trước mặt Diệp Huyên xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng đang cầm cây trường thương.
Người tới chính là An Lan Tú!
An Lan Tú cầm trường thương trong tay, nàng nhìn ông lão áo tím, trong mắt không chút e sợ.
Ông ta nhìn chằm chằm về phía An Lan Tú: “Ngươi là ai?”
Cổ tay An Lan Tú xoay nhẹ, lại một thương nữa đâm ra.