Trên tường thành của Táng Thiên trường thành, Vị Ương Thiên ngẩng đầu nhìn kiếm ý trên dãy núi, không biết đang nghĩ gì.
Ở bên cạnh nàng ta là Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Kiếm ý của hắn?”
Vị Ương Thiên gật đầu.
Bạch tiên sinh hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Ta đánh giá thấp hắn rồi!”
Vị Ương Thiên nhìn chân trời phía xa, trong đầu nàng ta là hình ảnh năm đó… Một hình ảnh vẫn luôn không quên được!
…
Trong rừng rậm, kiếm ý trên không trung biến thành một thanh kiếm trắng thuần trở về trước mặt Diệp Huyên, cử lơ lửng trước mặt hắn như thế!
Diệp Huyên im lặng.
Thiện!
Thiện của cô gái váy trắng có thể nhất niệm vạn thủy thiên sơn, có thể nhất niệm thương hải tang điền, vì thực lực của nàng ấy mạnh mẽ, cho nên nhất niệm có thể quyết định sinh tử của vạn vật.
Thiện ác của cô gái váy trắng vượt qua bản thân, vượt qua đại đạo.
Còn mình thì còn lâu mới làm được như thế, cũng không nhất thiết phải học theo cô gái váy trắng.
Thiện của mình chính là sống thật tốt, bảo vệ muội muội, bảo vệ mẫu thân, bảo vệ tất cả những người mình muốn bảo vệ!
Chỉ đơn giản thế thôi!
Nghĩ vậy, Diệp Huyên duỗi tay trái ra nắm lấy thanh kiếm, kiếm khẽ rung lên, sau đó chợt biến mất, nhưng một khắc sau, thanh kiếm lại xuất hiện ở chỗ cách đó trăm trượng!
Không phải xuyên qua không gian, mà là thiện niệm của hắn muốn đến đâu, kiếm sẽ đi đến đó!
Kiếm thiện niệm sinh ra do tâm, ngưng tụ từ niệm, không chịu sự khống chế của không gian, không chịu sự vây khốn của thiên địa!