Thời khắc này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đánh!
Đánh!
Lúc chỉ còn sót lại ý nghĩ này, chính Diệp Huyên cũng không phát hiện ra, lúc hắn rút kiếm quyết định sinh tử mạnh mẽ biết bao nhiêu!
Một chiêu kiếm chém ra tựa như chẻ đôi cả trời xanh!
Trong không trung, một kiếm một đao đối chọi gay go kịch liệt.
Ầm!
Phía chân trời lại rung chuyển lần nữa...
Lúc này, Diệp Huyên đã hạ xuống mặt đất, mặt đất rung lên, trong miệng Diệp Huyên không ngừng phun ra máu tươi.
Mà cách đó không xa, người đàn ông mặc thanh sam cũng nằm trên mặt đất, nhưng xung quanh lại có vô số linh khí tập hợp về phía hắn. Những linh khí này đang điên cuồng chữa trị cho cơ thể hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám người Chiến Quân nhất thời trở nên khó coi. Bọn họ hấp tấp nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này, Diệp Huyên lại đứng dậy rồi.
Trọng thương!
Lần này cơ thể hắn bị thương nặng, ngay cả việc cử động cũng chẳng muốn!
Nhưng hắn biết rõ, đặc thù thể chất của đối phương là hồi phục nhanh hơn mình. Nếu tiếp tục như thế này, hắn chắc chắn sẽ chết!
Vì vậy, hắn nhất định phải tiếp tục chiến đấu!
Hai bên đều không có cơ hội chữa lành vết thương!
Sau khi Diệp Huyên đứng dậy, hắn cầm lấy thanh kiếm rồi đi về phía người đàn ông mặc thanh sam. Hắn bước rất chậm, thế nhưng luồng sát ý trên người lại mạnh mẽ vô cùng.
Còn Thiên Sát và Địa Sát cách đó không xa cũng không động thủ!
Tương tự như vậy, đám người Chiến Quân cũng sẽ không động thủ!
Người có thể chết nhưng không thể mất mặt!
Đúng lúc này, người đàn ông mặc thanh sam gần đó cũng chậm rãi đứng dậy.
Người đàn ông mặc thanh sam đi về phía Diệp Huyên, còn vô số linh khí vẫn không ngừng hội tụ xung quanh gã.