Bốn bóng mờ kia đứng trước Diệp Huyên nhưng không có ý tấn công, ngược lại như đang chờ đợi gì đó.
Kế bên hắn, Chiến Quân buột miệng hỏi: “Diệp huynh, bọn họ đến từ thế lực nào vậy?"
"Ta không biết”.
Nghe vậy, hắn ta vừa định nói tiếp thì một người đàn ông trung niên khoác áo bào tím đã xuất hiện trước mặt họ.
Đó chính là vị Nhân Quân kia, trong tay còn cầm một chiếc kính màu trắng thuần.
Chính chủ đến rồi. . Đam Mỹ Sắc
Diệp Huyên chậm rãi nắm tay phải lại, âm thầm vận chuyển huyền khí trong người.
Nhân Quân chỉ mỉm cười nhìn hắn: “Không thể không nói biện pháp ẩn giấu của ngươi quả thật rất hay, nếu ta không mượn chiếc kính Quan Tâm này từ Quan Tinh Môn thì đã không tìm ra ngươi rồi”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Các hạ xưng hô thế nào?"
"Người khác hay gọi ta Nhân Quân”, đối phương cười: “Về phần lai lịch, ta chỉ có thể nói rằng chúng ta không phải người của tinh vực Vị Ương”.
Gã vừa nói vừa đi đến gần: “Diệp Huyên, ngươi giao nộp bảo vật, ta cho ngươi toàn thây, thế nào?"
Diệp Huyên nhếch mép: “Ta còn tưởng ông sẽ nói giao bảo vật ra, tha ngươi một mạng chứ”.
Nhân Quân thong thả lắc đầu: “Ngươi thật sự có chút yêu nghiệt, nếu tiếp tục trưởng thành sẽ trở thành mối họa lớn mất, ta phải bóp chết ngươi ở đây thôi”.
Thấy Diệp Huyên im lặng như đang suy tư gì, gã ta nở nụ cười: “Định câu giờ ư?"
Một bóng mờ bên cạnh bỗng khom người thì thầm mấy câu, ánh mắt của Nhân Quân đặt lên người Chiến Quân: “Các hạ đây là người của Táng Thiên trường thành?"
Nhân Quân nói: “Ngươi thấy đấy, thế giới này thực tế vô cùng”.
Diệp Huyên cũng cười: “Bình thường thôi. Đây là việc riêng của ta, sao ta phải bắt người khác cùng chết?"
Đối phương nghe vậy thì gật gù: “Tâm tính của ngươi không tệ chút nào”.
Vừa dứt lời, một bóng mờ sau lưng Nhân Quân đã biến mất, không gian lập tức bị rạch toác ra một đường.