Đến phủ, Hoàng Ái Quốc vừa theo xe bước xuống, thì Thanh Hà cùng Hoàng Tài vội lau nước mắt, rối rít:
“ Anh…anh đi đâu giờ mới về.”
“ Ngươi biết ngươi đi ta lo lắm không.”
Hoàng Ái Quốc lắc đầu:
“ Vào bên trong đi, bên ngoài nhiều người.”
Nhìn thấy vậy, cả hai hiểu ý, cúi đầu. Hoàng Ái Quốc nói vài lời cảm tạ rồi bước vào trong. Dưới hiên, Hoàng Ái Quốc uống một chén trà, thở phào:
“ Đúng là không đâu như ở nhà.”
Dứt lời, nhìn Thanh Hà không còn hùng hồ như vừa rồi, mà cúi đầu vân vê tà áo, Hoàng Ái Quốc nói:
“ Chuyện là ta đi ra ngoài, gặp Đào Duy Từ cùng Nguyễn Ôn. Nói chuyện hợp, chúng ta kết bái huynh đệ, sau đó cùng nhau uống. Không rõ uống bao nhiêu, khi tỉnh dậy đã là ngày hôm nay. Lo mọi người nên vội trở lại.”
Cả hai thở phào, bỗng Thanh Hà giật mình:
“ Vậy giờ cô ấy là thiếu phu nhân?”
Hoàng Ái Quốc cười cười:
“ Đúng thế.”
Thanh Hà tức khí, ngực phập phùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang. Hoàng Ái Quốc đang thưởng thức thì cô gái kia vội quỳ xuống giải thích:
“ Thưa phu nhân, tôi chỉ là tỳ nữ. May mắn được Công tử thưởng lãm. Tôi không dám trèo cao, chỉ mong phu nhân cho ở lại, chăm sóc báo đáp ơn của Công tử, và sống qua ngày. Nếu không người đuổi ra, tôi chỉ có cái chết.”
Thanh Hà dẫm chân, khuôn mặt đỏ bừng:
“ Ngươi thích ở lại thì ở lại, ai đuổi. Với ai cho phép ngươi nói ta là phu nhân.” Dứt lời rời đi. Nhìn bóng người yểu điệu, Hoàng Ái Quốc cười, rồi quay sang Hoàng Tài:
“ Ngươi dẫn Tiểu Yến đi làm quen. Sau việc ở đây để cô ta giúp sức.”
“ Vâng.” Hoàng Tài gật đầu. Hoàng Ái Quốc cũng về phòng, cầm lấy bó hoa sớm chuẩn bị, soi gương kĩ càng, rồi đi tới phòng nhỏ, gõ gõ cửa. Bên trong Thanh Hà khuôn mặt đỏ bừng, trùm chăn kín đầu, giọng nhỏ như bông, nói:
“ Ai?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Ta đây. Đến xin lỗi nàng vì chuyện lúc sáng.”
Thanh Hà lạnh giọng:
“ Hừ. AI cần, huynh cút đi đi.”
Hoàng Ái Quốc thở dài:
“ Ta biết lỗi rồi mà. Tha cho ta một lần đi mà. Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo sẽ không tái phạm.”
“ Hà Hà, ta mang rất nhiều thứ nàng thích. Mau ra ăn, không nguội.”
Nhưng sự đáp lại chỉ là trống không. Một hồi, Hoàng Ái Quốc nói:
“ Vậy ta đi đây. Thức ăn ta đã để ở ngoài.”
Thanh Hà lẩm bẩm: “ Phiền chết. Đi đi không ai quan tâm.” Dù nói vậy, nhưng sau đó không nghe thấy tiếng nói, Thanh Hà lòng bồn chồn. Nằm lăn qua, lăn lại trên giường. Cuối cùng, trùm lấy khăn, chạy ra hé cửa. Khi chỉ nhìn hộp bánh, Thanh Hà dẫm chân:
“ Đáng chết. Ta bảo chàng đi là chàng đi thật sao. Đồ con bò.”
Nhưng còn chưa dứt lời, Hoàng Ái Quốc đã từ trên nóc nhà chầm chậm đi xuống, mặc một thân vải trắng, tay cầm đoá hoa, xung quanh là những chim bồ câu bay lượn. Bên dưới, những ngọn nến xếp thành hình trái tim sáng rực. Khi Thanh Hà còn trong sự ngơ ngác, Hoàng Ái Quốc đã lại gần, quỳ gối:
“ Rất vui được gặp người đẹp. Xin hỏi vườn đào đã có ai vào hay chưa?”
Thanh Hà hừ lạnh:
“ Anh hỏi thì tôi xin thưa. Vườn đào còn trống, nhưng không cho vào.”
Hoàng Ái Quốc cũng không bỏ cuộc, mặt dày nói:
“ Xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Ái Quốc. Hồi nhỏ, cha tôi đã định hôn ước từ bé với Thanh Hà tiểu thư. Không rõ, cô có phải Thanh Hà tiểu thư?”
Sớm thưởng lãm độ dầy mặt của Hoàng Ái Quốc, Thanh Hà đáp:
“ Chàng có thể đi nơi khác cùng những ả hồ ly tinh? Cần gì phải đến đây nữa?”
Hoàng Ái Quốc khổ sở,
“ Sao nàng nói vậy? Ta chỉ có mình nàng. Dù cho sông cạn đá mòn, lòng này cũng không thay đổi.”
Thanh Hà hừ lạnh:
“ Nếu yêu ta, chàng đã chẳng lên giường cùng người khác, đến gần người phụ nữ khác.”
Rồi nước mắt trào rơi:
“ Ta thật buồn, khi trao tình cảm này cho nhầm chàng. Chàng đi đi, ta không níu kéo nữa. Ta sẽ chết để giữ tấm lòng này.”
Nước mắt phụ nữ tuôn, liệu có ai có thể kìm lòng nổi, Hoàng Ái Quốc vội dùng khăn mùi xoa, muốn lau hàng nước mắt, đáp:
“ Ta đi cũng là vì tương lai. Nàng biết, chúng đang thế nào, muốn đứng vững cần phải quan hệ.”
Rồi mỉm cười:
“ Nhưng nàng biết ta phát hiện một bất ngờ thú vị không?”
Thanh Hà không phải kẻ ngu, cũng hiểu được hoàn cảnh, nói:
“ Chàng thấy điều gì?”
Hoàng Ái Quốc nhìn thẳng vào mắt Thanh Hà chăm chú:
“ Đó là vẻ đẹp của nàng khiến ai cũng si mê. Ngôn từ cũng bất lực để miêu tả vẻ. Hay nếu có gương thần trong truyện Bạch Tuyết thì dù bất kì ai cất lên câu:’ Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?’ thì câu trả lời cũng chỉ là: ‘ Thanh Hà đẹp nhất trần gian, thế gian ta đố ai dường đẹp hơn.’”
Thanh Hà trong lòng vui sướng, trái tim đã loạn nhịp, nhưng vẫn cố hừ lạnh:
“ Chỉ giỏi hoa ngôn xảo ngữ.”
Hoàng Ái Quốc chân thành:
“ Điều ta nói là thật. Mà sự thật luôn mất lòng. Nếu nàng không tin, có thể cho người hỏi khắp thiên hạ.”
Dưới miệng lưỡi trơn tru của Hoàng Ái Quốc, Thanh Hà cũng tha thứ, mắt híp lại:
“ Chàng chỉ khéo miệng. Nhưng đừng tưởng thế mà thiếp có thể tha cho chàng. Chàng phải hứa với ta từ nay, chỉ có thiếp mà không có ai. Không được gần người phụ nữ khác.”
Hoàng Ái Quốc tiến sát lại, cả hai thân hình gần như kề sát, đáp
“ Thật khó, việc này liên quan đến tương lai, nhưng ta sẽ hạn chế nhất có thể. Nàng hãy tin, ta dù bên ai nhưng con tim này, chỉ thuộc về nàng, chỉ có hình bóng của nàng. Nàng không tin, ta có thể lấy ra cho nàng xem.”
Thanh Hà sớm mềm lòng, nghe vậy nguôi, nhưng nàng không thể dễ dàng tha thứ, nếu không Hoàng Ái Quốc được 1 đòi mười, vội oà khóc, hai tay đấm vào ngực Hoàng Ái Quốc:
“ Ta đấm chết chàng. Con trai chỉ là lũ ham của lạ.”
Hoàng Ái Quốc đứng im chịu trận. Một hồi, bỗng lăn ra, Thanh Hà trước tình cảnh bất ngờ, hốt hoảng:
“ Chàng..chàng làm sao. Ta không phải..không phải cố ý.”
Rồi luống cuống muốn chạy ra tìm người, Hoàng Ái Quốc bắt lấy tay:
“ Đừng…không biết ta có thể sống bao lâu..nhưng ta muốn những giây phút này có nàng ở bên…chỉ cần nàng hứa với ta một điều, dù có chết ta cũng cam.”
Sự hoảng loạn, khiến Thanh Hà không kịp suy nghĩ, đáp:
“ Chàng nói đi, dù thế nào thiếp cũng đồng ý.”
Hoàng Ái Quốc dùng giọng mũi, nói:
“ Ta làm tất cả, gần gũi tiếp xúc với nhiều người phụ nữ, chỉ vì lo cho tương lai. Nhưng trong tim ta chỉ có và lưu giữ trái tim nàng. Ta sẽ làm mờ vết son, chứ không để nàng nhoè nước mắt. Mong sau này nàng hiểu cho và đừng giận. Cuộc sống có bao nhiêu, vui vẻ còn chưa đủ.
Nghe vậy, Thanh Ha đáp:
“ Được, được. Ta đồng ý.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, Hoàng Ái Quốc bỗng nhoài dậy, tập kích, hai người quyện vào nhau. Lúc sau, Thanh Hà thở dốc, đầy ra:
“ Chàng xấu lắm.”
Hoàng Ái Quốc bồng công chúa Thanh Hà lên, đi vào giường. Thanh Hà cả người run run:
“ Đừng…thiếp chưa chuẩn bị.”
Hoàng Ái Quốc vốn muốn trêu đùa, nhưng ngẫm lại, nay quá đủ, cốc nhẹ:
“ Nghĩ gì vậy. Dù chúng ta có hôn ước. Nhưng nàng chưa đủ 18 thì ta cũng không làm. Ở đấy mà tưởng bở.”
Bầu không khí vốn đầy tâm tình, bị câu nói ảnh hưởng, Thanh Hà quay đầu cắn vào bắp tay, dữ dằn:
“ Ta..ta cắn chết chàng.”
Sau đó, cả hai vui đùa. Trên giường lớn, Thanh Hà nằm tựa đầu trên vai, Hoàng Ái Quốc vuốt vuốt vài lọn tóc, nói:
“ Ta hứa sẽ mang cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhất. Mối thù diệt tộc, ta sẽ trả thù.”
Thanh Hà nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi ngủ. Một lúc, thấy hơi thở trầm ổn, Hoàng Ái Quốc nhẹ đắp chăn, cười:
“ Ngốc.”
Sau đó rời đi. Dưới lớp chăn, một đôi mắt to tròn mở, nụ cười tươi như hoa.