Khi quân Mạc đi được chặng đường xa, thì trời cũng dần sáng, ánh mặt trời rõ, dần xua đi làn khói đen. Hoàng Đình Ái thấy rõ khung cảnh trước mặt, mảnh rừng tan hoang, xác quân Trịnh từng người từng người ngã xuống, bị đâm nhiều lần, nhưng kiếm còn chưa rút. Hoàng Đình Ái thở dài:
“ Làn khói kèm hương độc, thật may mắn đêm qua không tấn công.”
Nguyễn Trịnh trầm ngâm:
“ Chắc chắn có cao nhân chỉ điểm. Chứ từ khi Mạc Ngọc Liễn qua đời, đám nhà Mạc không còn ai?”
Hoàng Đình Ái cười:
“ Dù có giỏi nhưng trước đại thế suy tàn thì Gia Cát Lượng cũng không thể cứu?”
Rồi nhìn ba quân cao giọng:
“ Từ khi Đức Chúa phò vua, tình cảnh chia cắt Bắc Nam mới được giải quyết. Con được gần cha, mẹ được gần con, dân chúng muôn phần hoà bình. Nhưng đám quân phản loạn Mạc, chúng muốn phá huỷ hoàn cảnh đó, chúng muốn giết con, giết vợ và cha mẹ chúng ta. Các ngươi có muốn tình cảnh đó xảy ra?”
Toàn bộ đồng thanh:
“ Không….ô….ô…ng”
Hoàng Đình Ái gật đầu:
“ Vậy chúng ta nhanh chân. Mọi người chỉnh lý đội hình, theo ta xông lên. Quyết không thể để quân phản loạn vào được Thăng Long.”
“ Giết! Giết!” Tiếng la hét vang vọng non sông.
*
Trời dần đứng bóng, Đào Duy Từ vừa quan sát bản đồ, vừa nói:
“ Quân đi vội vàng. Sĩ khí lên cao nhưng cũng không phải vĩnh cửu, cần nghỉ ngơi để sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra. Ta xem thì có 3 nơi đủ để bố phòng phòng ngự. Thời gian gấp, chúng ta chia nhau bố trí những bẫy rập. Cản được phút nào hay phút đó.”
Mạc Kính Cung gật đầu:
“ Mạc Hải, ngươi theo chỉ dẫn của Đào tiên sinh tiến hành. Không cần quần chiến mà để dây dưa kéo dài.”
“ Vâng.” Mạc Hải cung kính đáp. Dứt lời, mang theo 200 người lùi lại. Quả nhiên cách này có hiệu quả, quân Trịnh vừa tới hẻm thì Mạc Hải cho người bắt tới tấp, cười lớn:
“ Các ngươi đã bị bao vây. Khôn hồn mà đầu hàng. Ta tha cho một mạng. Dù sao nhà Trịnh số đã hết, tận trung với nhà Mạc không tốt sao.”
Hoàng Đình Ái khí bập bùng, bởi Mạc Hải chính là nhại lại lời của hắn hôm qua, lạnh giọng:
“ Xông lên cho ta. Ta xem bọn chúng sống được bao lâu.”
Dứt lời, một hàng dài cầm khiên, vững chắc tiến lên. Mạc Hải dâng cao cờ. Những viên đá khổng lồ được lăn xuống. Tiếp theo là những ngọn khói mù mịt toả ra. Đặc biệt, Mạc Hải dưới mệnh lệnh, dùng bột thuốc pháo, khói đen càng thêm mờ mịt. Hoàng Đình Ái khinh bỉ:
“ Có một bài mà dùng mãi. Theo lệnh ta tiến hành.”
Dứt lời, một nhóm thám báo áo đen, mũi được quấn khăn tẩm nước, bò sát tiến lên. Xác nhận phía sau không có người, quân Trịnh tiến hành cho nổ đá. Toàn quân nhanh chóng tiến lên. Nhưng không phải lúc nào cũng có hiệu quả ngay. Mạc Hải học khôn, cho người ẩn nấp phía sau, dùng dao diệt sát, khiến toàn bộ hoang mang. Hai bên giằng co, cuối cùng, Hoàng Đình Ái không tiếc mạng, để người điên cuồng lao lên. Cửa ải cuối cùng, Mạc Hải dẫn theo tàn binh 300 người bỏ chạy. Nhưng Hoàng Đình Ái cũng không cho người đuổi theo. Sự hi sinh này, khiến kế hoạch thất bại. Hoàng Đình Ái thở dài:
“ Chúng ta về Kinh thành.”
Toàn quân sĩ khí có chút trùng, buồn rầu tiến lên.
*
Bên này, không có người cản. Đến cuối chiều, hai nhánh cũng gặp được nhau. Đào Duy Từ dẫn ba người Mạc Kính Cung vào doanh trại. Bên trong, Hoàng Ái Quốc dưới sự bảo vệ của Bùi Văn Khuê và Phạm Ngạn sớm có mặt, nhìn thấy Hoàng Ái Quốc cười:
“ Ngồi đi.”
Mạc Kính Cung cúi đầu:
“ Tội thần không dám. Mong bệ hạ trách phạt.”
Dứt lời cũng chậm chậm chút xiêm y, thể hiện được thân phận của mình. Bùi Văn Khuê cùng Phạm Ngạn định trụ, dù sao đều là cựu thần nhà Mạc. Lời của Mạc Kính Cung nói, chả nhẽ thừa nhận nhà Mạc là nhà nước nguỵ quyền. Hoàng Ái Quốc thì sớm lường trước, đáp:
“ Ái khanh ngồi đi. Trời đánh kẻ chạy đi cũng không đánh người chạy lại. Uy Mục đế năm xưa dâm loạn, ép xây Cửu Trùng Đài khiến dân chúng lầm than. Mạc Đăng Dung dù phản nghịch, nhưng ta xem, đó là vừa đáng giận mà vừa đáng thương. Sở dĩ ta nói vậy là do thời Trần, khi bị họ Hồ cướp ngôi từng kéo người rước giặc Minh giầy mả tổ, nhà Mạc cũng có thể học nhưng đã không làm. Coi như dù phản, vẫn một lòng vì dân, cũng không phải là kẻ chỉ ham vương quyền. Chẳng qua Mạc Đăng Dung cách thức sai, cũng giống thầy Chu Văn An dâng Thất Trảm Sớ năm nào?”
Dứt lời, đỡ lấy Mạc Kính Cung đứng lên. Mạc Kính Cung thở phào, cúi đầu:
“ Cảm ơn bệ hạ! Bệ hạ anh minh!”
Hoàng Ái Quốc khẽ cười. Mang một ghế kê sát mình, ở bậc ngang hàng đám người Bùi Văn Khuê nói:
“ Ái Khanh ngồi đây đi.”
Mạc Kính Cung an vị, đáp:
“ Thưa bệ hạ, lần này thần mang tới gần 1 vạn quân, đó cũng là toàn bộ binh lực của bản thân. Hi vọng có thể cùng chung tay với bệ hạ, thống nhất giang sơn, diệt họ Trịnh, đền đáp phần nào tội lỗi đã gây ra.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu:
“ Được. Lần này nếu thắng lợi, ta sẽ cho khanh vùng Tuyên Quang làm thực ấp, ngoài binh quyền không, nhưng triều Mạc vẫn còn, ái khanh vẫn là vua.”
Mạc Kính Cung giật mình, quỳ:
“ Thần không dám. Mong bệ hạ trị tội.”
Hoàng Ái Quốc thở dài:
“ Đứng lên đi. Ta sở dĩ vẫn để ái khanh làm vì cùng nhau diễn 1 vở tuồng che chắn, lừa lọc đám nhà Minh.”
Trầm ngâm, tiếp:
“ Khanh cũng biết. Từ khi Thái Tổ diệt quân Minh, thành lập triều Lê, dù nói là công nhận, nhưng không lúc nào, bọn chúng không thôi nhăm nhe nước ta. Đó là lý do, mấy năm trước đám nhà Minh dù yêu sách với họ Trịnh nhưng vẫn không diệt họ Mạc, thỉnh thoảng còn bơm tiền. Ta bảo khanh làm vậy, để đợi khi giải phóng, an dưỡng vài năm cho binh hùng tướng mạnh. Không sợ ai thì bỏ họ Mạc cũng chưa muộn.”
Mạc Kính Cung đáp:
“ Thần ngu dốt. May mắn được bệ hạ chỉ giáo.”
Hoàng Ái Quốc nhìn sang bên, nói:
“ Bùi Văn Khuê, Phạm Ngạn và Ngô Đình Nga, ba khanh phân phó bổ sung lực lượng này cho ba quân. Còn đánh họ Trịnh thì không cần, đợi chút, chúng sẽ tự tan mà thôi.”
Mạc Kính Cung giật mình:
“ Không biết bệ hạ người làm cách nào?”
Hoàng Ái Quốc cười:
“ Chậm rãi khanh sẽ rõ thôi. Chúng ta mai sẽ phản kích, truy lùng mạng Hoàng Đình Ái. Chặt đứt cánh tay của Trịnh Tùng. Tứ đại thần tướng, sẽ vào dĩ vãng mà thôi.”
“ Vâng.” Mạc Kính Cung cảm thấy không hiểu sao từ khi gặp Hoàng Ái Quốc, bản ý rất tôn trọng.
*
Bên phòng tuyến quân Trịnh đang được xây dựng, Trịnh Tùng cũng nhận được báo cáo của các nơi. Thất bại của thuỷ quân, cũng sớm lường trước, dù sao nếu không diệt được thì cái khởi sự quá là bình thường. Còn Hoàng Đình Ái thất bại hắn hơi hồ nghi, Trịnh Tráng đáp:
“ Thưa phụ thân. Trận đó là đánh ngang tay. Chẳng qua đám kia lợi dụng màn đêm, cùng sự bất ngờ lựa chọn hành quân ban đêm. Nhưng nhi thần thấy đây cũng là lợi không một hại.”
Trịnh Tùng nói:
“ Sao con nghĩ vậy?”
Trịnh Tráng thưa:
“ Dù ai khuất phục ai. Nhưng sự nghi kị không còn. Chúng đánh cũng không dám hết mình. Chưa kể, ta cho vừa đánh vừa ly gián.”
Trịnh Tùng gật đầu:
“ Con phân tích là rất tốt. Không hổ là con trai cưng của ta. Trận này, ta giao cho con chỉ huy, có thể dùng xác phản tặc lập uy, thuận lợi khi ta cho con nên ngôi Thế Tử.”
“ Vâng.” Trịnh Tráng đáp. Đúng lúc này, phía sau vang lên sự ồn ào, Trịnh Tùng cùng Trịnh Tráng cau mày tiến lại. Nguyên Ôn kéo xe ngựa, nhìn binh sĩ nói:
“ Thưa các vị, thái bình thịnh thế thì chúng ta có thể phong hoa tuế nguyệt, trầm mình tửu sắc. Nhưng quốc nạn lâm nguy. Tôi xin phép lấy hết hàng tồn, tặng cho doanh trướng, đóng cửa Thần Tiên Quán trong lúc này. Ai giết nhiều địch, có nhiều công huân, sau này tới Thần Tiên quán, sẽ được giảm giá.”
Toàn bộ hoan hô khen ngợi. Trịnh Tùng nhìn xem vô cùng ưng mắt. Nguyễn Ôn thấy vậy, ngãi ngãi đầu:
“ Thưa phụ thân(thưa huynh) con(đệ) làm vậy, tự chủ, thật xin lỗi.”
Trịnh Tráng cười:
“ Đệ đây không sợ lỗ vốn ư?”
Nguyễn Ôn đáp:
“ Đệ không biết đánh giặc, thì cũng chỉ làm thế này. Với Ngọc Trinh nàng muốn về nhà thờ tổ. Cầu chúc cho con cái sinh ra mạnh khoẻ, hạnh phúc.”
Trịnh Tráng đáp:
“ Ừm. Để ta sai người hộ tống.”
Nguyễn Ôn vâng dạ rồi rời đi.
[ Giải thưởng thuộc về bạn Thu Xây Dựng. Mình đã nhắn tin, xin số điện thoại để chuyển khoản. Mong bạn sớm trả lời. Cũng cảm ơn mọi người đã tham dự.]