Edit: August97
"Vương phi hiểu lầm, thần thiếp chỉ muốn tìm gặp vương phi, nha hoàn này lại gây khó khăn đủ đường, thật không biết phân biệt tốt xấu."
Tầm mắt Tử Cơ lướt qua Vãn Thanh tìm kiếm bóng dáng Phong Huyền Dịch.
"Ý ngươi là bổn vương phi không biết dạy nha hoàn, muốn tới thay ta dạy dỗ sao?"
Thanh âm đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt Vãn Thanh nhìn Tử Cơ thêm mấy phần chán ghét.
Tử Cơ đã sớm biết Vãn Thanh không thích mình, bản thân cũng chẳng yêu thích nàng, nhưng vương gia đã nói tốt nhất không đối nghịch với nàng, nên mới ẩn nhẫn, nếu không với tính tình của mình, Tử Cơ nàng đã sớm nháo đến long trời lở đất.
"Tử Cơ cũng không ý đó, kính xin vương phi không để tâm."
"Tạm thời không truy cứu chuyện này. Ngươi đến tìm vương gia làm gì?"
"Vương phi?!"
"Ta không thể làm chủ?"
Sắc mặt Vãn Thanh trầm xuống, ánh mắt nhìn Tử Cơ càng thêm không vui.
"Cũng không phải, Tử Cơ muốn nhắn với vương gia, ba ngày sau chính là sinh thần thần nhiếp, muốn hỏi tiệc sinh thần ba ngày sau lúc nào thì có thể bắt đầu chuẩn bị."
Tử Cơ cau mày, trong lòng không tình nguyện, nhưng nàng cũng biết nay người cầm quyền trong phủ là Vãn Thanh, chuyện này sớm muộn cũng phải thông qua nàng.
"Tiệc sinh thần? Những lần trước là ai chuẩn bị?"
"Là Mạc quản gia."
Thấy sắc mặt Vãn Thanh biến hóa, trong lòng Tử Cơ cũng có chút lo lắng.
"Vậy ngươi đi tìm hắn thương nghị đi, bảo hắn trực tiếp đi tìm vương gia, ngươi là nữ nhân vương gia, sao lại xin tiền từ ta."
Trong lòng Vãn Thanh nảy ra một tính toán nhỏ, nếu Phong Huyền Dịch đồng ý để Tử Cơ tổ chức tiệc sinh thần này, chắc chắn khách hắn mời đến không phú tức quý. Đến lúc đó toàn bộ con cháu vương tôn đều đến, cần chuẩn bị món ngon, còn phải thuê gánh hát, đến lúc đó đã chi bao nhiêu tiền rồi. Về phần tài sản trong phủ cũng sẽ vào túi mình một phần, tất nhiên Vãn Thanh không thể bỏ lỡ cơ hội này.
"Nhưng vương phi, người nắm tài quyền trong phủ không phải là người sao? Tiệc sinh thần của thần thiếp đến năm nay đã là năm thứ ba rồi, chuyện này hằng năm đều vậy. Năm nay nhất định cũng không ngoại lệ, thiếp định đi tìm vương gia, nhưng cuối cùng vương gia cũng sẽ tìm người."
Mày đẹp nhíu lại, trên mặt Tử Cơ tức giận rõ ràng.
"Ngươi đến tìm ta, với vương gia tới tìm ta, không giống nhau, không phải ngươi không hiểu, đúng chứ?"
Cười sáng tỏ, Vãn Thanh không bận tâm sắc mặt khó coi kia, phất phất tay bảo nha hoàn phía sau tiến lên, trở về.
Đứng sau lưng nàng, Tử Cơ nắm chặt hai quả đấm, khuôn mặt nhăn nhó.
Đến tối, Bảo Cầm chạy tới báo cho Vãn Thanh, Phó Lăng Thiên đang chờ nàng ngoài cửa, Vãn Thanh nhớ quan hệ trước kia với Phó Lăng Thiên vô cùng tốt, liền bảo hắn không cần khách sáo trực tiếp đi vào là được.
Phong Huyền Dịch ngã đau không muốn gặp Vãn Thanh, chỉ để một người Phó Lăng Thiên tới. Thấy Vãn Thanh, trên mặt Phó Lăng Thiên vẫn là nụ cười dịu dàng, từ từ bước đến bên cạnh Vãn Thanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ được dát thêm một tầng ánh trăng nhu hòa, càng tăng thêm phần đẹp mắt.
"Thanh nhi."
"Ừ, ta ở đây."
"Nàng sống trong vương phủ có tốt không?"
Hướng tới bên cạnh Vãn Thanh, gần lại càng gần, khiến hai người như dán vào một chỗ.
Hoàn toàn không có khoảng cách, Vãn Thanh có phần không tự nhiên:
"Rất tốt, ngươi cũng thấy đấy."
"Ta hiểu, nhưng với tính tình đó của vương gia, lại có thể bị nàng khi dễ, ta thật mở rộng tầm mắt với nàng."
"Vì hắn không có đầu óc, ngươi cũng đánh giá ta quá thấp."
Vãn Thanh nhíu mày, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng xao động.
"Thanh nhi."
Phó Lăng Thiên cười cười đưa tay xoa đầu Vãn Thanh, thân mật tựa đầu vào nàng.
Khuôn mặt ửng hồng, có thể nhận thấy nhịp tim đang tăng nhanh của mình, Vãn Thanh nghĩ muốn đẩy ra, lại nhận ra mình không thể nhúc nhích.
"Hắn nếu khi dễ nàng, nàng hãy tới Tướng phủ tìm ta, ta nhất định sẽ giúp nàng hảo hảo trừng trị hắn."
Khuông mặt mang theo nụ cười cưng chiều, bộ dáng Phó Lăng Thiên giống như một ca ca vô cùng cưng chiều muội muội.
"Ừm."
Vãn Thanh chỉ cảm giác khuôn mặt càng ngày càng nóng, luôn luôn nhận là da mặt dày lúc này lại hoàn toàn sụp đổ.
"Khụ khụ!"
Vãn Thanh đang tự hỏi làm thế nào để tránh ra khỏi ngực hắn, thì sau lưng truyền đến một tiếng ho khan, nhân cơ hội tránh ra khỏi ngực hắn, Vãn Thanh có phần hoảng sợ nhìn nam nhân đang đứng trước cửa.
Mạc Tử Thần.
"Vương phi, ta có quấy rầy hai vị hay không?"
Mạc Tử Thần mang theo nụ cười trêu chọc rõ ràng, giống như đã bắt được nhươcm điểm của Vãn Thanh.
"Mạc quản gia."
Phó Lăng Thiên đứng lên, đi tới bên cạnh Vãn Thanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ lạnh nhạt không một tia biến hóa.
Thấy rõ nam nhân kia là Phó Lăng Thiên, Mạc Tử Thần hiện ra mấy phần kinh ngạc, nhưng rất mau liền khôi phục bình thường.
"Thì ra là Thừa Tướng đại nhân, ta thật sự đáng chết. Bẩm vương phi, ta cáo lui trước, ngày mai sẽ trở lại thương lượng với người."
Mạc Tử Thần cúi đầu lui về phía sau mấy bước, rõ ràng có phần sợ Phó Lăng Thiên.
"Không sao, ngươi có lời gì muốn nói với Thanh nhi hì cứ nói, ta cũng nên đi rồi."
"Không cần, Thừa Tướng không phải người ngoài, quản gia ngươi có lời gì cứ nói thẳng."
Vãn Thanh quay đầu cười với Phó Lăng Thiên, trong lòng hiểu rằng hắn là chỗ dựa lớn nhất của nàng. Phong Huyền Dịch phải để tâm đến mặt mũi hắn, Mạc Tử Thần lại sợ hắn, nếu mình về sau gây họa, đây chính là chỗ dựa vạn năng.
"Nếu vương phi đã nói như vậy, vậy ta liền nói thẳng."
Mạc Tử Thần nhìn lướt qua hai người trước mặt, trong lòng đã hiểu ra phần nào.
"Vừa rồi vương gia mới giao cho ta bắt đầu từ ngày mai chuẩn bị mở tiệc sinh thần cho Tử Cơ tiểu, về phần chi tiêu kia."
"Chi tiêu gì?