Nhưng có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ông chủ Đông rõ ràng không có ý định ra về, Mạc Lâm khẽ cắn môi, vừa khóc vừa gọi: "Ưm, đừng mà lão gia...... em chịu hết nổi rồi...... đừng mà đừng mà, còn làm nữa sẽ hỏng mất......"
Y run rẩy leo xuống giường, vừa chạm đất thì chân giống như bị chuột rút, suýt nữa ngã xuống nhưng vẫn cố ngồi bám vào ván giường bắt đầu rung lắc.
Ngoài cửa ông chủ Đông thì thào hỏi: "Trong kia là người ông chủ Trương mới tìm gần đây à?"
Tiểu Uông đáp: "Không phải người mới mà là bà chủ đấy."
Ông chủ Đông có vẻ rất kinh ngạc: "Bà chủ? Nhưng tôi nhớ ông chủ Trương đã ly hôn với Trương thái thái rồi mà? Hơn nữa giọng này nghe như của con trai vậy."
Tiểu Uông không biết chuyện xưa của ông chủ mình nên hơi bối rối: "Đúng vậy, bà chủ là nam, nhưng......"
Cậu muốn nói bà chủ mình còn là nam nhân có thể mang thai nhưng việc này quả thực quá kỳ lạ, lúc trước ngay cả mình cũng bị sốc mấy ngày mới quen nhìn ông bà chủ thân mật.
Ông chủ Đông nói: "Nam? Sao lại là nam chứ?"
"Chứ ông chủ Đông tưởng ai?"
"Tôi nhớ trước kia ông chủ Trương còn có một tiểu phu nhân, lúc cưới vào cửa tôi còn đến uống rượu mừng nữa mà."
"Tiểu phu nhân?"
"Đúng vậy, tuy không thấy mặt tiểu phu nhân kia nhưng nhìn dáng eo nhỏ mông mẩy quả thực rất mê người......" Có lẽ hắn nhớ ra mình đang ở nhà người khác mà nói những lời này thực sự không đứng đắn nên ho khan mấy tiếng rồi lảng sang chuyện khác, "Nếu ông chủ Trương chưa xong việc thì tôi đành chờ thêm một lát vậy."
"Ưm! Lão gia nhẹ chút...... A...... A?"
Thanh âm giống như bị bóp cổ đột ngột vút cao the thé. Mạc Lâm tức gần chết, trong lòng mắng xối xả nhưng vẫn không ngừng động tác, vừa rên vừa lắc giường, lắc mệt thì khiêng ghế tới ngồi xuống rồi giơ chân đạp.
Nhưng nghe ông chủ Đông nói vậy làm y sực nhớ ra một chuyện.
Trước mắt Mạc Lâm hiện ra cảnh ngày cưới hôm đó —— Bàn tay nam nhân mặc trường sam, một gã trung niên bụng phệ, còn có hồi ức bị người ta bóp mông.
Y nhớ đến Trương Văn Dã.
Y sợ hãi nhìn chằm chằm tay nắm cửa, tiếng kêu dần biến thành tiếng khóc.
Thì ra là gã trung niên đáng tởm kia, hôm đó sau khi bị quấy rối đến tận khuya mông y vẫn còn đau nhưng Mạc Lâm không dám nói với Trương Văn Dã. Dù sao lúc đó hai người vẫn chưa thổ lộ tình cảm với nhau, nói ra ai biết Trương Văn Dã có bênh vực y không?
Nhưng sao ông chủ Đông lại ở đây? Chẳng lẽ Trương Văn Dã biết người này sẽ tới nên mới bảo y diễn kịch cho ông chủ Đông nghe sao?
Thật chẳng nghĩ cho y gì cả, lỡ ông chủ Đông trực tiếp đẩy cửa vào, lỡ Tiểu Uông không ở đây, lỡ cửa này không khóa thì sao......
Mạc Lâm càng nghĩ càng tức, tiếng kêu trong miệng dần trở nên hung ác, chân đạp cũng mạnh hơn. Ván giường đụng vào tường mang theo sự phẫn nộ khó tả, chỉ muốn xông lên đập nam nhân nào đó không ở trước mắt.
Ông chủ Đông ở ngoài dỏng tai nghe lỏm bị y dọa sợ, lảo đảo lui ra sau hít một hơi khí lạnh rồi cười nhạo: "Tiểu tình nhân này của ông chủ Trương đúng là...... dữ dội thật."
Mạc Lâm nghe xong lập tức liếc mắt. Nỗi bất mãn với nam nhân nào đó đã tích tụ cực lớn.
Y hung hăng giơ chân đạp tới, sau đó quay đầu quát vọng ra cửa: "Dữ gì mà dữ?! Ai là tiểu tình nhân của hắn chứ!"