Trương Văn Dã vừa xoa lồng ngực vì thân thể đặc biệt mà mềm mại hơn nam nhân bình thường của Mạc Lâm vừa thè lưỡi liếm mút núm vú đáng thương. Chẳng biết ngày thường y tắm xà phòng gì mà tỏa ra mùi sữa, cứ như một giây sau sẽ tuôn ra sữa vậy.
Bên dưới còn nhét vật nửa cứng ngắc kia, Mạc Lâm tỉnh táo lại chỉ thấy eo bủn rủn, hạ thân đau đớn như bị xé rách. Y nhớ rõ vừa xảy ra chuyện gì, là y đã quyến rũ lão gia, là y quỳ sấp trên giường vạch ra cửa huyệt để lão gia đâm vào.
Có thể nói là y mà cũng không phải y.
Y có ngốc đến mấy cũng biết thuốc an thần có vấn đề. Thành trì chống đỡ cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ, Mạc Lâm thất thần nhìn khe nứt trên đỉnh đầu từ góc tường lan ra bốn phương tám hướng, trong lòng cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
Trương Văn Dã mút núm vú y đến khi sưng đỏ, âm hành cũng khôi phục lại trạng thái mới nhả miệng ra, chống tay ngồi dậy định làm thêm lần nữa.
Nhưng tiểu mỹ nhân vừa mang đến vui vẻ cho mình lại nằm bất động mở mắt trừng trừng như chết rồi.
Trương Văn Dã nhíu mày ưỡn lưng đâm vào, Mạc Lâm nghẹn ngào một tiếng không phản ứng, ngay cả huyệt cũng không còn co thắt, toàn thân lộ ra tử khí âm u.
"Sao thế?"
Trương Văn Dã tự thấy mình xưa nay luôn quan tâm đến tình nhân, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Mạc Lâm rồi thấp giọng hỏi bằng thanh âm quỷ dị kia: "Sao lại không vui rồi? Không thoải mái à?"
Mạc Lâm chỉ yên lặng chảy nước mắt, không nói một lời.
Lão gia rút tính khí ra khỏi huyệt bất kể vật kia vẫn còn cứng rắn dựng thẳng, hắn vớ lấy trường sam bên cạnh vừa mặc vào người vừa nói: "Mạc Lâm, đi theo tôi sẽ không thiệt thòi đâu."
"Tôi rất thích thân thể cậu, như vậy đi, cưới cậu làm di thái thái, tiền tiêu vặt mỗi tháng ngang bằng đại thái thái được không? Chỉ cần cậu theo tôi......"
"Tôi không phải đồ chơi." Mạc Lâm rốt cuộc có phản ứng, y căm tức nhìn Trương Văn Dã như lên án hắn không xem mình như con người, "Tôi sẽ lên chính phủ tố cáo ông......"
Trương Văn Dã gài nút áo cuối cùng rồi lạnh lùng quay đầu: "Tố cáo cái gì? Tố cáo chính cậu vạch ra thứ lẽ ra nên nằm trên người nữ nhân kia van xin tôi thao? Hay là tố cáo cậu quỳ dưới đất như chó cái năn nỉ tôi cứu cậu?"
Mạc Lâm không thể tin nổi, y không ngờ Trương Văn Dã lại trơ trẽn đến thế, sao hắn có thể nói ra chuyện bỏ thuốc cưỡng bức một cách thản nhiên như vậy?
Không biết lấy đâu ra dũng khí, Mạc Lâm chỉ vào Trương Văn Dã tức giận mắng: "Súc sinh! Vô sỉ! Hạ lưu!" Mắng tới mắng lui cũng chỉ bấy nhiêu câu, dù sao y chưa từng đi học, bình thường cũng không bao giờ mắng chửi người.
Mạc Lâm chợt nghĩ đến một vị cứu tinh. Lúc y đến đây từng nghe nói Trương thái thái không hề tầm thường, nếu phu nhân biết được thì đời nào cho phép chuyện này xảy ra.
Thanh âm run rẩy của y bỗng dưng tự tin hẳn lên: "Súc sinh, nếu chính phủ không tin thì tôi sẽ nói với phu nhân, nhất định phu nhân sẽ không tha cho ông đâu!"
Trương Văn Dã đột nhiên chồm tới nắm cằm y nheo mắt uy hiếp: "Còn muốn cầu cứu người khác nữa à, cậu thử nghĩ xem tại sao tôi lại gặp được người hầu chuyên quét dọn sân sau như cậu?"
Mạc Lâm nhớ tới ngày đó Trương thái thái sai mình đưa canh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Đừng tưởng mình cao giá, nói cho cùng chỉ là một kẻ dị dạng mà thôi, chỉ có Trương phủ cần cậu, cậu có thể chạy đi đâu nữa chứ?"
"Cảm thấy mình bị ép buộc, muốn tố cáo bất công? Được, cậu đi đi, xem bọn họ sẽ tin ai. Đừng để tới lúc đó lại gánh tội dụ dỗ lão gia Trương phủ mà ngồi tù."
"Biết điều một chút đi Mạc Lâm, chẳng ích lợi gì đâu."
Trương Văn Dã buông tay ra, nhìn thấy cằm y đỏ bừng, hắn phớt lờ thân thể run rẩy của y, vuốt cái cằm bị bóp đau của Mạc Lâm rồi ôn nhu thì thầm: "Thật đáng thương."
Mạc Lâm bàng hoàng ôm chăn mền không kìm được run rẩy, nam nhân trước mắt hệt như ác ma muốn ăn tươi nuốt sống y.
"Cứ nghĩ cho kỹ vào, ngày mai tôi đến tìm cậu." Cửa đóng lại mang theo nhiệt độ cuối cùng trong phòng, Mạc Lâm quấn chặt chăn mền khóc không thành tiếng.