Sau khi làm xong Mạc Lâm khóc không nín được, nói chân mình bị chuột rút. Trương Văn Dã rút côn thịt ra, trong huyệt rò rỉ tinh dịch cũng không rảnh bận tâm. Hắn vội vàng ôm thân thể trần trụi của Mạc Lâm vào lòng rồi đưa tay bóp chân cho y.
"Đau quá huhuhu......" Mạc Lâm quay người thút thít ôm hắn, bắp chân co rút căng cứng gác lên tay hắn.
Trương Văn Dã dỗ dành nửa ngày mới xoa dịu được tiểu phu nhân bị chuột rút, trên mặt Mạc Lâm còn đọng nước mắt, nép vào ngực hắn nấc cụt.
"Lúc anh vắng nhà em cũng bị chuột rút mấy lần, đau lắm, nằm trên ghế không nhúc nhích được......"
Trương Văn Dã đau lòng cực kỳ, hôn lên tóc y hỏi: "Sao em không nói anh biết? Anh cứ tưởng ban ngày sẽ đỡ hơn chứ. Hay là anh thuê nha hoàn đến giúp em nhé."
"Em không cần nha hoàn," Mạc Lâm vùi mặt vào cổ hắn cọ xát, toàn thân vừa mềm vừa ấm, "Ngày mai em đi chung với anh được không?"
Từ khi mang thai hình như y càng thêm đeo bám Trương Văn Dã. Ban ngày bị chuột rút cũng rất nhớ hắn nhưng nam nhân luôn bận rộn không thấy bóng dáng. Ban đêm về nhà thấy Trương Văn Dã mệt mỏi y sợ nói ra sẽ làm hắn lo lắng nên đành chịu đựng một mình.
Vả lại cũng chẳng có gì to tát lắm, giờ hai người toàn thân trần trụi ôm nhau, da thịt kề sát da thịt y đã thấy thỏa mãn lắm rồi, một khắc cũng không muốn rời xa.
Trương Văn Dã xoa nhẹ eo y rồi mò xuống dưới bóp mông thịt mềm mại: "Nhưng đi ra ngoài có mệt không? Đường xa lắm đấy."
"Không đâu...... em chịu được mà, em muốn ra ngoài với anh cơ......"
Trương Văn Dã vẫn lo lắng: "Ở nhà đi dạo trong sân không tốt hơn sao? Bên ngoài nguy hiểm lắm, anh lại bận rộn không trông nom được em thì làm sao bây giờ?"
Mạc Lâm thấy hắn không đồng ý thì ngẩng đầu trừng hắn: "Anh có người khác bên ngoài đúng không?"
Trương Văn Dã buông mông y ra rồi giơ hai tay lên đầu hàng: "Sao lại nói thế?"
"Vậy sao anh không cho em đi theo anh?"
"Sợ em bị té hay đụng vào đâu mà!"
"Chắc chắn anh có người bên ngoài rồi!" Mạc Lâm vùng ra khỏi ngực hắn, tinh dịch chảy xuống giữa hai chân cũng không để ý, vừa lau nước mắt vừa thu dọn hành lý.
Trương Văn Dã dở khóc dở cười xuống giường bế người về bọc kín trong chăn.
"Lỡ cảm lạnh thì sao? Trời lạnh thế này mà chẳng chịu nghe lời gì cả!" Hắn muốn hôn tiểu phu nhân nhưng y quay đầu sang chỗ khác tránh né.
Mạc Lâm vẫn đòi đi, vừa đánh hắn vừa lẩm bẩm: "Thật hết sống nổi rồi Trương Văn Dã, em nhìn thấu anh rồi...... Bình thường ức hiếp em thì thôi đi, giờ còn không cho em đi theo anh nữa, chắc trong lòng anh có quỷ chứ gì, có tình mới rồi chứ gì. Lẽ ra em phải biết sớm hơn mới đúng, làm gì có lãng tử quay đầu, chó không bỏ được tật đớp cứt, dưa leo thúi lớn lên thì phát tình......"
Trương Văn Dã càng nghe càng thấy sai sai, bị y cằn nhằn hết sức vui vẻ. Hắn kìm lại khóe miệng nhếch lên, trong bụng tuôn ra đầy ý xấu.
Tiểu phu nhân tức giận quá mức sinh động, vẻ ngang ngược hiếm thấy rơi vào mắt hắn cũng trở nên đáng yêu cực kỳ.
Trương Văn Dã giả vờ chột dạ nói lấp lửng: "Chuyện này...... Haizzz, trong lòng anh đúng là có người......"
Đôi mắt tròn xoe kia lập tức ngân ngấn nước, muốn rơi cũng không xong.
Mạc Lâm nghẹn ngào hỏi: "Cho nên...... Cho nên anh thật sự không cần em nữa sao?"
"Con anh cũng không cần à?"
"Người kia là ai, nam hay nữ, anh ngủ với người ta chưa?"
Trương Văn Dã thấy vẻ mặt y thì lập tức nhận ra lần này mình đùa quá trớn rồi. Hắn vội vã giải thích: "Không phải, Lâm Lâm...... Giờ anh làm gì có lòng dạ thông đồng với tiểu tình nhân chứ, nãy giờ anh trêu em đấy, trong lòng anh chỉ có mình em thôi, không chứa nổi ai khác nữa đâu!"
Mạc Lâm yên lặng nhìn hắn, chỉ quấn chăn ngồi xa xa, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.
"Lâm Lâm......?"
Trương Văn Dã bối rối chồm tới muốn ôm y.
"...... Trêu em vui lắm à?"
Trương Văn Dã đang vươn tay ra đột ngột khựng lại giữa không trung, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tiêu rồi.