Thời tiết chuyển lạnh, đã gần sang đông nên ai cũng quấn đồ kín mít hệt như mấy cái bánh bao tròn vo đi trên đường làm người ta đói meo.
Ý nghĩ này nghe có vẻ không hợp thói thường nhưng lại có người thực sự nghĩ như vậy.
Mạc Lâm nằm trên ghế dài dưới giàn nho ăn mận, loại quả này giải khát nhưng cũng gây đói bụng cực kỳ. Dạ dày sôi ùng ục, y thở dài thườn thượt rồi tìm chuyện khác làm mình phân tâm. Cửa sân mở rộng vừa vặn cho y giải sầu.
Tiểu phu nhân mang thai mấy ngày nay không tránh được đau lưng chuột rút, chỉ cần đi nhiều một chút thì ban đêm nằm trên giường khó chịu rưng rưng nước mắt rên hừ hừ.
Trương Văn Dã đau lòng gần chết, chỉ có thể cố gắng ở cạnh Mạc Lâm để kịp thời bóp chân xoa eo cho y. Bởi vậy hắn bận đến nỗi chân không chạm đất.
Nhưng hắn còn phải nuôi sống gia đình, ban ngày để một mình Mạc Lâm ở nhà không yên tâm nên đành phải dặn y mở rộng cửa thuận tiện cho thôn dân bên ngoài có thể kịp thời trông nom y.
Chỉ là bây giờ bụng Mạc Lâm đã to đến mức không thể giấu được những người khác, tính y hay thẹn thùng nên hễ có người đi ngang thì lập tức nhăn mặt trốn đi.
Mãi đến một lần nọ Trương Văn Dã về nhà sớm không thấy người đâu nên lo quýnh lên, sau đó tìm ra tiểu phu nhân trốn sau lu nước, dở khóc dở cười tìm cách giải quyết.
Hắn khiêng một chậu cây xanh đặt cạnh ghế dài, từ cổng sân nhìn vào có thể che lại ghế và bụng Mạc Lâm, chỉ cần không bước vào sân thì sẽ không phát hiện được.
Hơn nữa thời tiết đang lạnh nên hắn còn chuẩn bị mền mỏng cạnh ghế. Nếu có người vào hỏi thăm thì y chỉ cần lấy mền đắp lên là có thể đối phó.
Nhưng nằm lâu cũng khó chịu, giàn nho thật dài vừa đủ cho y tản bộ, sau đó đợi buổi tối lão gia về hai người thoải mái nằm trên giường xoa bóp vuốt ve, tháng ngày trôi qua vô cùng tự tại.
Hôm nay Trương Văn Dã về hơi muộn, y đói bụng không chịu nổi nên hung hăng cắn quả mận chua trong tay, tưởng tượng đó là con sói đêm qua giày vò mình.
Từ khi Lý đại phu nói có thể chung chăn gối, hầu như đêm nào Trương Văn Dã cũng đòi làm y. Tuy không thể tận hứng mà chỉ được làm nhẹ nhàng nhưng cũng giúp hắn giải tỏa phần nào.
Chỉ tội nghiệp cho tiểu phu nhân ôm bụng khóc thút thít, cả trên lẫn dưới chảy nước không ngừng.
Ăn mận quá nhiều làm môi hơi khô rát. Mạc Lâm đành phải dừng lại, vô thức sờ chiếc nhẫn trên tay ngẩn người.
Sáng hôm đó tỉnh dậy y mơ màng bị Trương Văn Dã đè ra giường hôn tới tấp. Y tưởng nam nhân mấy ngày không gặp muốn vuốt ve an ủi nên ngơ ngác hôn đáp lại, đến khi Trương Văn Dã vội vàng ra ngoài làm việc y mới phát hiện vật nhỏ này trên tay.
Mặt y lập tức nóng ran. Mạc Lâm ngây ngốc đi một vòng trong sân, buổi tối Trương Văn Dã về nhà cũng không dám nhìn hắn.
Rõ ràng quan hệ hai người đã thân mật đến mức có con nhưng vẫn ngây thơ không tưởng, đêm hôm ấy là lần đầu tiên cảm nhận được tương kính như tân, lúc đi ngủ còn ngoan ngoãn mỗi người nằm một góc.
May mà da mặt Trương Văn Dã dày, thấy hôm sau ngủ dậy Mạc Lâm vẫn rụt rè e lệ với mình thì nhịn không được giở trò xấu làm y đỏ như cua luộc mới ung dung rời đi.
Trương Văn Dã xách đồ về, trông thấy tiểu phu nhân nằm trên ghế dài thẫn thờ vuốt ve chiếc nhẫn chẳng biết đang nghĩ gì.
Hắn rón rén đi vòng ra sau ghế, nhân lúc người ta không để ý luồn tay dưới nách Mạc Lâm bế thẳng vào nhà.
Tiểu phu nhân giật nảy mình làm rơi mận xuống đất, miệng còn la to: "A! Thả em xuống! Trương Văn Dã, anh mà còn thế nữa thì em không để ý tới anh đâu đấy!"