Mạc Lâm nghiêm túc nhìn Trương Văn Dã rồi vùi đầu vào ngực hắn lắng nghe thật kỹ.
Tác dụng của thuốc vẫn đang giày vò y cực kỳ khó chịu nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn. Mạc Lâm khẽ thở dốc, trong mắt còn long lanh nước.
Y lắng nghe chốc lát rồi ngẩng đầu chỉ vào mình hỏi: "Lão gia...... Nó đập nhanh vậy là vì em sao?"
Thân thể y nóng như lửa, dán sát vào người nam nhân như muốn đốt cháy hắn. Eo y như rắn, mông như quả đào, quấn trên thân Trương Văn Dã cực kỳ giống yêu tinh.
"Chứ còn ai nữa?" Trương Văn Dã đưa tay bóp cặp mông đầy đặn của Mạc Lâm rồi cúi đầu gặm cổ y, bàn tay đặt trên mông vỗ nhẹ phát ra tiếng bộp bộp.
Mạc Lâm vui sướng rên rỉ. Hai người đã hiểu rõ tình cảm của nhau, tuy Trương Văn Dã vẫn chưa giải thích tại sao lúc trước lập lờ không chịu nói rõ nhưng Mạc Lâm cảm thấy như vậy đã đủ lắm rồi, hiện tại mới là quan trọng nhất.
Thuốc này đã sắp đốt cháy toàn thân y, nếu không giải e là sẽ bị thiêu chết.
"Lão gia...... nhét vào đây đi, nhẹ nhẹ thôi...... nếu không em chết mất......"
Mạc Lâm nắm tay hắn kéo xuống dưới, Trương Văn Dã phối hợp xoa nắn điểm chết người nhất bên trong làm Mạc Lâm nghẹn ngào kêu lên rồi vùi đầu cắn vào vai hắn.
Trương Văn Dã hết sức khó xử, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Thế là hắn đẩy Mạc Lâm nằm xuống, hôn tiểu phu nhân tội nghiệp một cái rồi cầm âm hành của mình mài nhẹ quy đầu vào cửa huyệt.
"Ưm...... Vào, vào đi......" Mạc Lâm tự động mở chân ra quặp cổ nam nhân rồi lại nâng eo lên, mò mẫm côn thịt Trương Văn Dã muốn nhét vào thân thể mình càng nhanh càng tốt.
Tiểu phu nhân không chịu nghe lời, Trương Văn Dã sợ y tự làm mình bị thương nên nhìn quanh một vòng rồi nhặt đai lưng dưới sàn xe trói tay y lại.
Hắn đỡ lấy côn thịt của mình cọ xát mép thịt ướt sũng kia.
Khe hở đỏ rực như quả chín chảy nước sền sệt.
Trương Văn Dã nuốt nước bọt rồi ưỡn lưng chậm rãi tiến vào. Mạc Lâm sảng khoái thở dốc, hai tay bị trói chặt hướng xuống dưới sờ soạng, móng tay cào ra mấy vệt mờ mờ trên cánh tay nam nhân, y há to miệng, thanh âm bị kẹt lại trong cổ họng.
"Thật...... Thật lớn......"
Mắt y khép hờ, đuôi mắt ửng đỏ diễm lệ.
Không chỉ đuôi mắt mà toàn thân y đều đỏ bừng. Những vết đỏ tươi trải rộng trên da thịt trắng như tuyết để người ta muốn ngừng mà không được, làm cho nam nhân yêu cực kỳ.
Trương Văn Dã nhẫn nhịn đầu đầy mồ hôi. Hoa huyệt tiểu phu nhân quá chặt nên hắn không thể mặc sức tung hoành mà chỉ ngoan ngoãn chôn bên trong, một cử động nhỏ cũng không dám.
Huyệt thịt kia như có vô số miệng nhỏ muốn nuốt chửng hắn.
Hắn ngậm núm vú đỏ hồng của Mạc Lâm kéo lên cao như để trừng phạt. Mạc Lâm bị hắn cắn đau thì nức nở ôm chặt hắn, liên tục ưỡn ngực dâng lên tận miệng hắn.
Trương Văn Dã cũng không ngờ thì ra mình trói tay tiểu phu nhân còn có tác dụng này.
Mặt hắn bị ép sát vào lồng ngực trắng nõn không ngẩng lên được, nhất thời người nắm quyền chủ đạo đổi thành Mạc Lâm.
Trương Văn Dã cười khẽ làm ngực Mạc Lâm rung động, thậm chí cả trái tim y cũng vậy.
Mạc Lâm không còn ngượng ngùng như mọi ngày mà thúc giục: "Lão gia, động đi...... Anh động đi chứ......"
Trương Văn Dã liếm vú y, lưng eo không nhanh không chậm đưa đẩy, giọng nói mơ hồ phát ra từ bộ ngực non mềm: "Gấp cái gì, để anh tìm xem nào."
Cảm nhận được côn thịt nóng bỏng trong cơ thể chậm chạp đâm rút chẳng có chút mạnh mẽ nào, Mạc Lâm quýnh đến sắp khóc.
Nhưng một giây sau, quy đầu đâm trúng một chỗ tiêu hồn làm toàn thân Mạc Lâm cứng đờ, âm hành bị kẹp giữa bụng hai người cứ thế run rẩy bắn ra.
Trương Văn Dã vùi đầu hít sâu mùi sữa thơm ngọt rồi nhổm dậy cười nói: "Tìm được rồi."