"Kẹo hồ lô đây ~" Ngoài hẻm có ông già đeo cọc rơm cắm đầy kẹo chua ngọt ngon lành, bọn trẻ xúm xít vây quanh ríu rít luôn miệng. Âm thanh theo gió bay vào hẻm nhỏ hệt như một bàn tay đùa ác đang trêu chọc khiêu khích xoa đầu Trương Văn Dã.
Trương Văn Dã bị âm thanh này làm cho phiền lòng. Hắn đen mặt nhìn tiểu phu nhân không hiểu phong tình rồi bóp trán nói: "Tôi không cần em thương hại, em chỉ cần trả tiền công cho tôi bằng người hầu bên ngoài là được."
Lúc nãy Mạc Lâm bảo hắn không cần miễn cưỡng ở chung với y, y có thể đưa tiền để Trương Văn Dã mua nhà khác, còn đồng ý mỗi ngày trả công một thỏi vàng, trả đến khi không còn gì mới thôi.
Nhưng Trương Văn Dã đâu có ý này, hắn tức giận đến mức thái dương nổi đầy gân xanh, chỉ hận không thể lập tức lột quần tiểu phu nhân ra đánh mông tại chỗ, đánh cho vừa đỏ vừa sưng mới thôi.
Mạc Lâm cố chấp lắc đầu, lấy ra một thỏi vàng từ trong bao đưa cho hắn: "Đây là tiền công hôm nay của lão...... của Trương ca."
Trương Văn Dã tức quá hóa cười: "Tôi đã làm gì đâu mà em trả công cho tôi chứ?"
Trên môi còn hơi sưng, cảm giác vừa tê vừa ngứa. Lúc nãy bị Trương Văn Dã hôn cũng xem như dễ chịu, Mạc Lâm sờ cằm suy tư giây lát rồi nói: "Tính cho nụ hôn lúc nãy đi, cũng đâu thể để lão gia thiệt thòi được."
Trương Văn Dã nhíu mày tới gần y, đầu gối chen vào giữa hai chân Mạc Lâm cọ xát: "Nếu vậy thì không biết hầu hạ trên giường có tính không, có được trả công không?"
Mạc Lâm bị hắn cọ ngứa, hai đùi kẹp chặt chân Trương Văn Dã, chẳng biết là đang cự tuyệt hay mời gọi nữa. Hạ thân dâng lên khoái cảm tê dại, y tựa đầu lên vai Trương Văn Dã thở hổn hển: "Không...... Không cần làm chuyện này, em sẽ...... tự trả công cho ngài...... A...... Đừng! Đừng mạnh như vậy...... A ha......"
Đầu gối mài cửa huyệt qua hai lớp quần, không ngừng cọ xát lên xuống hai mép thịt, ngay cả vải quần thô ráp cũng bị nhét vào trong kích thích hoa huyệt chảy nước ra ngoài, chỉ chốc lát sau đũng quần đã bị thấm nước.
Trương Văn Dã đè y vào tường rồi thò tay tuốt âm hành Mạc Lâm, đợi vật kia đứng thẳng lại mò xuống hoa huyệt ướt át nhét ngón giữa vào.
Mạc Lâm cắn lên cổ hắn, khó nhịn kêu ra tiếng. Trương Văn Dã rên lên, ngón giữa đâm sâu dạo qua một vòng làm người trong ngực kêu khóc: "Ở đâu ra cún con thích cắn người thế này?"
Hoa huyệt nóng hổi chặt khít, thịt mềm bao trùm ngón giữa như một cái miệng nhỏ đang mút vào.
Trương Văn Dã lại nhét thêm một ngón tay, chờ cắm đến khi cửa huyệt mềm nhũn, nước mắt Mạc Lâm sắp trào ra thì hắn tuột quần tiểu phu nhân, dùng chất lỏng trên tay tuốt âm hành mấy lần rồi đâm vào hoa huyệt Mạc Lâm.
Nửa người Mạc Lâm lơ lửng trên không, hai đùi bị Trương Văn Dã nâng lên kẹp quanh eo hắn, lưng dựa sát vách, hạ thân như bị đóng đinh vào tường. "Lão gia...... Sẽ có người...... Đừng...... Đừng làm ở đây được không......"
Trương Văn Dã bóp mông y bắt đầu hung hăng đâm rút: "Tiểu nhân đang kiếm tiền công mà, để sớm thoát khỏi nghèo khổ tất nhiên phải hầu hạ Mạc lão gia hết mình rồi."
Mạc Lâm sợ người khác phát hiện nên bịt miệng chặn lại tiếng rên rỉ trong miệng, chỉ kêu vài tiếng yếu ớt như mèo.
"Cho ngài...... cho ngài hết......em không cần vàng thỏi nữa huhuhu......"