"Ư ư đừng xoa đừng xoa......" Cảm giác thân thể mất kiểm soát quá mức xấu hổ, Mạc Lâm vội vàng cuộn mình nhắm mắt giả làm rùa đen rụt đầu. Trương Văn Dã bị y tè ra người thì tức quá hóa cười, không nói hai lời quấn chăn mỏng quanh người y rồi bế bổng lên.
"A! Lão gia làm gì vậy?" Mạc Lâm chống tay lên vai Trương Văn Dã muốn chạy trốn nhưng hai chân bị giữ chặt. Chăn trên mông đột nhiên bị xốc lên, hắn đánh "bốp" một cái làm mông thịt rung lên đỏ ửng.
Trương Văn Dã bọc lại chăn cho y rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng.
"Đã lớn thế rồi mà còn tè dầm, nói ra chỉ mất mặt Trương gia." Trương Văn Dã vác tiểu phu nhân bài tiết không kiềm chế đi vòng qua đám người hầu trực đêm rồi đi vào phòng tắm dành riêng cho hắn. Bên trong có hồ tắm sang trọng tỏa khói lượn lờ, mỗi xế chiều đều có người đến đổ nước nóng để hắn hưởng thụ bất cứ lúc nào.
Mạc Lâm bị đặt xuống đất, y ngại ngùng quấn chặt chăn, hai chân giẫm lên nhau cọ xát, không dám nhìn lão gia.
Chân y mềm nhũn nên đứng cũng không vững, trên mặt còn ửng hồng vì mới lên đỉnh, đôi mắt ngập nước đầy vẻ tủi thân.
"Em muốn ôm chăn đi tắm đấy à?" Trương Văn Dã nhíu mày cười lạnh rồi đưa tay cởi đồ mình.
Mạc Lâm chưa bao giờ tắm chung với ai, trong mắt y tắm rửa là chuyện cực kỳ riêng tư. Tuy đã làm chuyện thân mật hơn với Trương Văn Dã không biết bao nhiêu lần nhưng y vẫn thấy hết sức xấu hổ.
"Tiểu nhân...... Tiểu nhân tự múc nước, làm bẩn bể tắm của lão gia không tốt đâu." Nói xong y định đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước thì đã bị Trương Văn Dã túm chăn kéo về như xách gà con.
Trương Văn Dã thò tay vào chăn sờ soạng giữa hai chân y, Mạc Lâm rụt lại, đang muốn mở miệng thì chợt thấy lão gia rút tay về. Lòng bàn tay ướt sũng, thậm chí dịch nhờn trên ngón tay còn có thể kéo sợi, mặt y lập tức đỏ bừng.
Trương Văn Dã ngẩng đầu nhìn y: "Ướt thế này không sợ ra ngoài sẽ nhỏ nước xuống sàn à?"
"Tiểu nhân......"
Mạc Lâm còn chưa biết nói gì thì chăn đã bị lột ra, sau đó Trương Văn Dã lôi y xuống nước chung với hắn.
"A...... nóng......" Mạc Lâm vừa xuống dưới liền bám vào thành ao tìm cớ né xa lão gia, một mình co ro trong góc nhìn rất tội nghiệp.
Trương Văn Dã đứng lên cầm chai nhỏ bên cạnh đưa cho y: "Đây là dầu gội, lấy một ít bôi lên tóc vò mấy lần rồi xả nước là xong."
"Còn cái này nữa." Hắn vừa nói vừa lấy ra một vật nhỏ thơm ngát, "Đây là xà bông thơm lúc trước Tú Anh đi dạo phố mua về, em cũng dùng đi."
Mạc Lâm bối rối cầm lấy vật kia. "Tiểu nhân không thể dùng thứ này được."
Chắc là đắt lắm, Trương thái thái mua về tất nhiên là để lão gia và mình dùng, y chỉ là di thái thái, làm sao có thể dùng cơ chứ?
Trương Văn Dã vịn cây cột trên bờ ao chậm rãi đi đến cạnh y, giật lấy chai nhỏ trong tay y lấy ra một ít chất lỏng màu trắng sữa tạo bọt rồi xoa lên đầu y.
Thân thể Mạc Lâm cứng ngắc, hai cánh tay không biết để đâu, lại sợ Trương Văn Dã bất tiện nên ngồi thấp xuống, chỉ lộ ra hơn nửa khuôn mặt trên nước.
"Nhắm mắt lại."
"Dạ."
Cảm giác này rất kỳ diệu, ngón tay lão gia chậm rãi xoa bóp đỉnh đầu y, tuy mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ dịu dàng. Lồng ngực sau lưng tỏa ra hơi nóng bao trùm cả người khiến y chóng mặt.
Hình như tim đập hơi nhanh, Mạc Lâm ra sức bám vào thành ao thật chặt.