Buổi tối Trương Văn Dã trở về, Mạc Lâm đang ngồi cạnh bàn chống đầu ngủ gật. Là di thái thái mới qua cửa Trương gia, y không thể bỏ mặc lão gia để ngủ trước, nhưng thật sự quá buồn ngủ nên cứ gà gật nhìn rất tội nghiệp.
Trương Văn Dã mệt mỏi xoa mi tâm, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn bận rộn đến giờ mới thoát thân được, ngày mai còn phải xử lý một đống việc.
Tiểu phu nhân đáng yêu ngủ gật ở đó. Chẳng biết y đã thay áo ngắn từ lúc nào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chỉ nhìn thôi cũng có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trên người y.
Tiệc bày sẵn trước mặt lẽ nào lại không ăn.
Thế là con hồ ly mỏi mệt nào đó đột nhiên sáng mắt, thổi tắt một ngọn đèn rồi đi tới tiểu phu nhân ngủ gục trên bàn.
"Ưm...... A ha......"
Nửa người Mạc Lâm nằm trên bàn, nửa người dưới bị nâng lên lơ lửng. Từng đợt khoái cảm mạnh mẽ ập tới từ bên dưới, y mơ màng nhìn xuống chỉ thấy một đầu tóc đen chôn giữa hai chân mình liếm mút khe thịt.
Ban ngày bị lão ăn mày ám ảnh nên Mạc Lâm vận hết sức lực đạp người kia rồi bối rối leo xuống bàn chạy đi.
"Mới vào cửa ngày đầu tiên đã không nhận ra chồng rồi à?"
Eo bị người nắm trong tay, giọng khàn khàn quen thuộc vang lên khiến Mạc Lâm thả lỏng người, thanh âm còn run rẩy vì chưa hoàn hồn: "Lão gia...... Hù chết em rồi......"
Trương Văn Dã để y giữ nguyên tư thế nửa nằm trên bàn rồi nâng mông y lên, ngồi xổm xuống tiếp tục dùng đầu lưỡi cọ xát giữa mép thịt. Hắn hút mạnh nước bên trong rồi kề môi vào chỗ mềm mại thơm tho kia hàm hồ hỏi: "Có gì mà sợ, chẳng lẽ có quỷ à?"
Không có quỷ nhưng sắc quỷ thì có một con, còn gần ngay trước mắt.
Câu này Mạc Lâm không dám nói ra, y che miệng lẩm bẩm uốn éo mông. Đầu lưỡi rõ ràng phải mềm nhưng lưỡi lão gia hệt như lưỡi đao bằng thịt đang phá vỡ huyệt y để xông vào trong.
"Ưm...... A......" Bắp đùi Mạc Lâm run rẩy, duỗi thẳng chân muốn chạm xuống sàn nhưng nam nhân quá hư, cố chấp gác hai chân y lên vai rồi há miệng ngậm trọn huyệt mềm.
Trương Văn Dã mút mạnh mấy cái rồi duỗi hai ngón tay vào khuấy đảo. Chất lỏng trắng đục bên trong chảy ra lại bị lưỡi to cuốn lấy, hai mép thịt đẫy đà sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Mạc Lâm còn chưa lại sức thì đã bị bế lên. Y kêu một tiếng rồi ôm cổ Trương Văn Dã, toàn thân nhạy cảm không chịu được, khi nói chuyện còn mang theo giọng nghẹn ngào.
"Lão gia, hôm nay không được...... Chỗ ấy sưng lên rồi...... để tiểu nhân nghỉ ngơi một lát......"
Đêm qua nam nhân say rượu quá thô bạo, lúc y tắm rửa thấy hạ thể thảm không nỡ nhìn mà chỉ muốn khóc, huống chi giờ lại đâm vào.
Trương Văn Dã nhẹ nhàng ôm người lên giường, thừa dịp y không chú ý bóp cằm y hôn một cái, thấy tiểu phu nhân sửng sốt thì mỉm cười lột sạch đồ rồi cúi đầu cắn núm vú y làm Mạc Lâm lại bị phân tâm.
"Thôi được, đêm nay không làm chuyện kia nữa. À mà có phải to ra rồi không? Tôi nắm thấy mềm hơn nhiều." Trương Văn Dã bóp nhẹ cặp vú nhỏ trắng nõn của Mạc Lâm rồi dùng lòng bàn tay nghiền ép đầu vú ướt át dựng thẳng. Mạc Lâm run rẩy kêu khẽ một tiếng, ôm cổ hắn bối rối nói: "Đâu có...... Đâu có to ra......"
Nhưng nam nhân cứ khăng khăng chứng minh cho y thấy.
"Không tin à? Em nhìn đi." Lão gia cố đẩy hai vú lại gần nhau, có thể nhìn thấy một rãnh ngực hơi cạn.
Mạc Lâm hoảng hốt cúi đầu nhìn, mếu máo sắp khóc: "Cái này cái này cái này...... Cái này là sao?"