Mạc Lâm đội khăn cô dâu nên không thấy được gì, y bất an hỏi khẽ: "Là...... Là lão gia sao ạ?"
Người kia không trả lời, tiếng bước chân lảo đảo càng lúc càng gần, đến khi mùi rượu nồng nặc bao trùm toàn thân Mạc Lâm thì y mới thật sự hoảng hốt.
"Ai đó?"
Khăn cô dâu bỗng dưng bị nhấc lên, Mạc Lâm kêu một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại.
"Mặt còn đau không?"
Là giọng lão gia.
Mạc Lâm thở phào nhẹ nhõm. Y lắc đầu rồi đứng dậy rót trà cho Trương Văn Dã. Trương Văn Dã thoạt nhìn như đã say, ngồi thừ bên giường, gương mặt ửng hồng từ gò má đến đuôi mắt, đôi mắt long lanh nước toát ra vẻ ngây thơ đáng yêu.
Mạc Lâm bưng chén đến cạnh Trương Văn Dã cung kính đưa cho hắn: "Lão gia, mời dùng trà."
Y cảm thấy lúc này Trương Văn Dã rất đẹp, hệt như cáo hoang nhanh nhẹn trong rừng rậm, bộ lông đỏ rực mượt mà.
Hồ ly ngẩng đầu nhìn y, không cầm lấy chén trà mà chồm tới uống ngay trên tay Mạc Lâm, nhìn y chằm chằm không chớp mắt.
Mạc Lâm không dám nhìn hắn, hai tay hơi run. Ánh mắt kia cứ như muốn đốt cháy y vậy. Y thầm mắng mình da mặt quá mỏng, rõ ràng đã sớm quan hệ thân mật với lão gia mà sao giờ còn thẹn thùng nữa chứ?
Trương Văn Dã thấy y lảng tránh thì tất nhiên không hài lòng, đột nhiên giơ tay kéo y lên giường. Nước trà nóng văng ướt áo đỏ của Mạc Lâm.
Mạc Lâm cứ tưởng động phòng sẽ bắt đầu như thế này. Y nhắm mắt lại, dịu dàng ngoan ngoãn chờ động tác kế tiếp của lão gia. Nhưng người phía trên dừng lại, y lắng nghe kỹ mới phát hiện Trương Văn Dã đang ôm mình khóc.
Mạc Lâm luống cuống ngẩng lên nhìn, lão gia vùi đầu trước ngực y, đôi vai rộng khẽ run, tiếng khóc rấm rứt.
Mạc Lâm vuốt lưng hắn: "Lão gia đừng khóc......"
Trương Văn Dã ngước lên, vẻ mặt hờ hững nhưng chóp mũi đỏ ửng và nước mắt đã bán đứng hắn.
Hắn hỏi: "Tôi có đẹp không?"
Mạc Lâm không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
Trương Văn Dã im lặng mấy giây rồi đột nhiên rời khỏi người y, xuống giường loạng choạng đi hai bước. Hắn giơ tay cào mặt mình làm hiện ra từng vết đỏ.
Mạc Lâm nhào tới giữ chặt hắn, luôn miệng dỗ dành. Khi say rượu Trương Văn Dã hệt như trẻ con, hắn dần tỉnh táo lại, đôi mắt hồ ly ngập nước khiến tim Mạc Lâm mềm nhũn.
"Tôi muốn hủy đi khuôn mặt này," Trương Văn Dã chỉ vào mặt mình rồi vụng về làm động tác rạch mặt, "Chính là như vậy, tốt nhất làm cho máu thịt be bét, sâu đến mức thấy được xương. Tôi thà làm kẻ xấu xí còn hơn."
Mạc Lâm kéo hắn tới giường nằm xuống rồi vỗ nhẹ lên lưng lão gia như đang dỗ trẻ con: "Sao thế ạ, lão gia đẹp như vậy sao lại muốn hủy mặt đi?"
Tối nay Trương Văn Dã như biến thành người khác, thu lại gai nhọn chỉ lộ ra cái bụng mềm mại.
Hắn dụi đầu vào ngực Mạc Lâm, thanh âm rầu rĩ: "Súc sinh, quá súc sinh."
Mạc Lâm yên lặng vỗ về hắn, còn chưa an ủi mấy lần đã thấy hắn ngồi bật dậy. Lão gia dạng chân trên người y bắt đầu cởi quần áo ra.
Mạc Lâm cũng bị lột sạch, y ngây ngẩn nhìn lão gia, chỉ thấy Trương Văn Dã nhích xuống cuối giường đẩy hai chân y lên, sau đó ngậm lấy âm hành mềm oặt kia.
"A...... Lão gia......" Mạc Lâm nhịn không được kêu ra tiếng, khoang miệng mềm mại bao bọc âm hành của y làm nó nhanh chóng cương cứng.
Lúc này Trương Văn Dã mới chịu nhả ra, nhìn vật kia của y hắng giọng một cái: "Tôi ghét nhất là cái này, nhưng tên súc sinh kia luôn bắt tôi ăn nó, có khóc thế nào cũng vô ích......"
Lời này hệt như tiếng sét giữa trời quang, Mạc Lâm chống tay nhổm dậy, sợ ngây người.