"Tiểu phu nhân tiểu phu nhân! Đến giờ dậy rồi!"
Tiểu Lâu đứng ngoài gõ cửa, Mạc Lâm dụi mắt phát hiện trời vẫn chưa sáng nhưng bên ngoài đã hết sức náo nhiệt. Có người kiểm kê bát đĩa, có người vừa trò chuyện vừa quét dọn sân sau, còn có tiếng Tiểu Lâu không ngừng ríu rít. Mạc Lâm vừa mơ màng bò dậy liền bị ấn xuống ghế mặc đồ.
Ngoài cửa đủ loại âm thanh thượng vàng hạ cám khiến người bên trong càng thêm nóng lòng. Mạc Lâm nhíu mày nhìn Tiểu Lâu loay hoay mặc đồ cho mình, có chút sốt ruột: "Đừng bó chặt quá được không, khó chịu lắm."
Tiểu Lâu siết chặt đai thêu quanh eo tiểu phu nhân, cắn răng nói: "Vậy mới đẹp chứ!"
Nỗi buồn bực của Mạc Lâm bị nghẹn trong lồng ngực, nuốt không trôi cũng nhả không ra. Đến khi sắc mặt tím lại mới thôi, rốt cuộc mặc vào bộ váy đỏ chót kia.
Cần cổ thon thả lộ ra trong cổ áo lớn càng thêm trắng nõn mịn màng. Hai cánh tay ngó sen lấp ló dưới tay áo rộng, sau đó là vòng eo nhỏ nhắn bị bó chặt. Nửa thân dưới của tiểu phu nhân mặc váy gấm thêu màu đỏ, dưới váy rộng là cổ chân, xuống chút nữa là đôi chân trần giẫm trên nệm nhích tới nhích như đang bất an.
"Mặc vậy mới đẹp sao?" Mạc Lâm thở không nổi, y sờ lên váy xoay hai vòng, tỏ vẻ hoài nghi.
Tiểu Lâu cắn ngón tay nhìn y một lát rồi sực nhớ ra cái gì. Nàng lấy từ trong tủ ra hai miếng đệm ngực đưa cho y: "Thêm hai cái này là hoàn mỹ rồi!"
Mạc Lâm nhíu mày rồi miễn cưỡng cởi áo ra lót hai thứ này trước ngực, sau đó lại mặc áo khoác vào. Tiểu Lâu tán thưởng một tiếng rồi quay người lấy giày cho y.
Giày này cũng là màu đỏ, toàn thân y nhất định tràn ngập hỉ khí. Mạc Lâm thở dài ngồi cạnh giường mang giày, đột nhiên nghe tiếng cửa bị gõ nhẹ.
"Di thái thái chuẩn bị xong chưa?"
Tiểu Lâu hoảng sợ run tay, cuống quýt kêu lên: "Tiêu rồi, còn chưa trang điểm nữa! Không kịp rồi!" Nàng vớ lấy chiếc giày còn lại mang vào chân Mạc Lâm.
Người ngoài cửa không nhanh không chậm nói: "Không sao không sao, khách khứa chưa đến đủ đâu, chỉ là lão gia dặn tiểu nhân đưa cho di thái thái một vật thôi."
Tiểu Lâu vỗ ngực thở phào, nàng dặn Mạc Lâm ngồi trên giường đừng ra ngoài, còn mình thì đi mở cửa.
Mạc Lâm nới lỏng đai lưng, xê dịch hai miếng đệm trước ngực xuống một chút rồi yên lặng chờ trên giường. Chốc lát sau lại nghe thấy một tiếng động trầm đục ngoài cửa.
"Tiểu Lâu, lấy đồ vào chưa?" Mạc Lâm nhổm dậy xem, cửa phòng bị tấm bình phong che khuất nên y đành phải đứng dậy đi ra.
Vừa mới vòng qua bình phong thì chợt thấy Tiểu Lâu bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, trước mặt là một nam tử tuấn tú, chỉ là vẻ mặt hết sức điên cuồng.
Đây không phải Chu Nguyệt thì còn có thể là ai?
Chu Nguyệt cất đi chiếc khăn tẩm thuốc mê trên tay rồi rút ra con dao từ bên hông nhào tới chỗ y.
Mạc Lâm vội vã nhảy sang bên cạnh, vô thức chụp lấy cổ tay Chu Nguyệt trong sợ hãi. Dao sắc gần ngay trước mắt, tựa như sắp sửa đâm mạnh vào mặt y.
Chu Nguyệt dữ tợn trừng y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày đúng không...... Là mày đúng không! Lão gia sẽ không đối xử với tao như vậy đâu, nhất định là mày quyến rũ lão gia! Hôm nay tao phải rạch nát mặt mày để xem lão gia còn thương mày nữa không!"
Mũi dao đâm vào mặt Mạc Lâm đau nhói, mấy giọt máu rỉ ra.
Mạc Lâm dựa vào cửa sổ, lui cũng không thể lui. Y toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "Không phải...... Tôi......"
"Không phải cái gì? Từ hôm đó mày xông vào phá hỏng chuyện tốt của tao và lão gia thì anh ấy không còn đối xử với tao như trước nữa. Mày cứ ra ngoài hỏi xem ngày thường lão gia cưng chiều ai nhất, là Chu Nguyệt tao đây! Dựa vào cái gì lại biến thành mày? Dựa vào cái gì!"
Kẻ điên luôn mạnh nhất, Mạc Lâm sắp chống cự hết nổi, cảm nhận được mũi dao nhọn trên mặt mang theo khí thế hung ác dời xuống dưới, y bất lực nhắm mắt lẳng lặng chờ chết.
Còn chưa lấy được vàng thỏi, còn chưa ẩn cư dưỡng lão...... Thật khiến người ta tiếc nuối.
Mạc Lâm vừa cảm thán xong thì áp lực trên mặt đột nhiên biến mất, y mở mắt ra, trông thấy Trương Văn Dã nắm chặt cổ tay Chu Nguyệt với vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.